Đại Hạ Văn Thánh

1273 Đại Hạ có tiền! Ngự giá thân chinh! Thảo phạt Hung Nô! Bất Dạ Thành Đại Hạ khai trương!(7)

Cứ thế.

Chuyện trên triều đình cũng dần dần truyền ra ngoài.

Loại chuyện này không dấu được, không nói những chuyện khác, sau khi vương triều Đại Kim và vương triều Phù La đua ra quyết định, vương triều Đại Hạ cũng biết ngay lập tức.

Duy chỉ có vương triêu Trung Châu là khác, dù sao Trung Châu rất ít khi chầu triều, trên cơ bản đều là đế vương Trung Châu phân phó từng bước từng bước xuống dưới.

Nếu bị truyền tin đồn, sẽ rất thuận tiện tìm ra mục tiêu tung tin.

Các vương triều khác cũng muốn học chiêu này, nhưng học không được, thứ nhất là vấn đề uy tín của Đế Vương, thứ hai là làm như thế sẽ rất nguy hiểm.

Tất cả mọi chuyện đều do một người là đế vương xử lý, xảy ra chuyện cũng là một mình đế vương phụ trách.

Làm vậy sẽ không có quy củ, cũng không tốt.

Đây là lí do vì sao đế vương Trung Châu được xưng là truyền kỳ.

Long mễ quận Giang Trung.

Chinh chiến Hung Nô.

Hai chuyện này bị truyền ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

Phản ứng lớn nhất lại là Trấn Quốc Công.

Bên trong quận Giang Trung.

Sau khi Trấn Quốc Công nghe nói tin tức này, ở trong đại doanh cười thật lâu.

"Quả nhiên đúng như dự đoán của lão phu, bệ hạ nhất định sẽ thảo phạt Hung Nô."

"Cả đám võ tướng trên triều, thế mà đều không biết xấu hổ, còn muốn chủ động xin đi chinh chiến? Bọn họ không nhìn ra sao? Lần này chinh chiến Hung Nô, bệ hạ đã sớm quyết định nhân tuyển rồi."

"Lão phu chính là một trong hai nhân tuyển."

"Ha ha ha ha."

Trấn Quốc Công cười to, ông nghe nói bệ hạ cố ý thảo phạt nước Hung Nô, cười vô cùng vui vẻ, mà nghe nói cả triều văn võ lại chủ động xin đi, bị bệ hạ từ chối về, Trấn Quốc Công càng thêm vui vẻ.

Vì cái gì ư?

Bởi vì cái này nói rõ chính là để ông lên.

Toàn bộ vương triều Đại Hạ, ông không lên thì ai lên?

"Lão gia tử, ngươi đừng cười vui vẻ như vậy chứ, vạn nhất thật sự không chọn ngài thì sao?"

"Lại nói, ngài đã nhiều tuổi rồi, còn la hét đòi lên chiến trường, có cần thiết không?"

Trong đại doanh, Cố Ninh Nhai cất giọng.

Nghe được lời này, Cố lão gia tử nhíu nhíu mày.

"Lão Lục."

"Ngươi qua đây."

Ông hô một tiếng.

Cố Ninh Nhai khẽ nhíu mày.

"Lão gia tử, không phải người muốn đánh ta đấy chứ?"

Cố Ninh Nhai hỏi.

"Ngươi qua đây, phụ thân có việc nói với ngươi."

Cố lão gia tử cười cười.

"Phụ thân, người đừng gạt ta đấy."

Cố Ninh Nhai nghĩ nghĩ, cũng nhấc chân đến gần.

Ngay sau đó Cố lão gia tử trực tiếp đạp một cước.

Bụp.

Người sau té ngã trên đất, kêu đau không ngừng.

"Ta đã nhiều tuổi à?"

"Ta ở độ tuổi này còn muốn ra chiến trường, ngươi ở độ tuổi này lại cả ngày chỉ nghĩ làm sao a dua nịnh hót, nghĩ đến thượng vị."

"Ngươi cũng không ngó bộ dạng sợ hãi này của ngươi đi, nếu không phải phụ thân ngươi năm đó lập được công huân hiển hách, hôm nay chức chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti có đến phiên ngươi làm không?"

"Ngươi thật là khôi hài."

"Còn nữa, đại tướng quân chinh phạt Hung Nô, không chọn phụ thân ngươi thì còn chọn ai hả?"

"Tự ngươi ngẫm lại xem, võ tướng cả triều này, có ai bì nổi phụ thân ngươi không hả?"

"Đều là một đám phế vật, ngươi tin không, nếu ta lên triều, còn ai dám xin đi giết giặc? Nói nhảm chúng cũng không dám nói."

Cố lão gia tử chửi.

Nghe ông ấy nói như thế, Cố Ninh Nhai có chút buồn bực, ông ta biết ngay sẽ bị đánh mà.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, lão gia tử nhà mình nói cũng không sai.

"Phụ thân, mặc dù ngài nói không sai."

"Nhưng đánh trận hay không vẫn là một ẩn số, trước kia không phải ngày nào cũng hô hào phải đánh à, kết quả thì sao? Còn không phải không có động tĩnh gì?"

"Hộ bộ, Lại bộ, Công bộ, Lễ bộ, đáp ứng không?"

"Lại nói, nước Hung Nô lần này tham gia hội Đồng Minh, thật sự đánh, vương triều Đại Kim, vương triều Phù La, chẳng lẽ bọn họ sẽ ngồi chờ chết?"

Cố Ninh Nhai chịu một cước xong cũng thành thật hơn.

"Lần này không giống."

"Cũng bởi vì nước Hung Nô gia nhập hội Đồng Minh, mới có thể sẽ đánh."

Cố lão gia tử lắc đầu.

Nhưng Cố Ninh Nhai nói lời này, kỳ thật ông cũng hiểu rõ.

Đánh trận không phải trò đùa, không phải lương thực đầy đủ rồi là có thể đánh ngay, phải có đội quân nổi danh, còn phải dâng cao sĩ khí, chủ yếu nhất là có lợi ích chiến tranh.

Thiếu một thứ cũng không được.

Nếu không mà nói, khai chiến chỉ vì xả giận? Vậy đầu óc thật sự bị lừa đá rồi.

"Được rồi, ngươi nói cũng đúng, ta phải viết một phong thư cho Cẩm Niên."

"Kỳ thật phải giải quyết là Hộ bộ, Hộ bộ chỉ cần không có vấn đề gì lớn, cuộc chiến này sẽ có hi vọng."

"Hiện tại lương thuế quận Giang Trung, là Cẩm Niên tạo ra được, bảo Cẩm Niên ra mặt, để hắn đi thuyết phục Lục bộ, Hộ bộ hẳn sẽ cho Cẩm Niên mặt mũi này."

"Mà Dương Khai có quan hệ tốt cùng Cẩm Niên, Lễ bộ cũng giải quyết xong."

Cố lão gia tử tự lẩm bẩm.

Bên phía quan văn, ông không tiện đi giải quyết, chỉ đành phải để Cố Cẩm Niên đi.

"Lại để cho Cẩm Niên tiến cử, phụ thân, lần này xuất chinh, khẳng định rất nhiều người nhìn chằm chằm, nếu Cẩm Niên có thể giúp ngài nói vài câu, chẳng phải sẽ ổn sao?"

Cố Ninh Nhai nhắc nhở lão gia tử.

Nhưng Cố lão gia tử trực tiếp lắc đầu.

"Không cần để Cẩm Niên ra mặt, vị trí này, bệ hạ đã dự định cho lão phu rồi, ngoài ta còn có ai chứ? Lại nói, lão phu muốn tranh, ai dám không cho lão phu mặt mũi? Bệ hạ cũng phải cho ta ba phần tình mọn đấy."

Cố lão gia tử rất bá khí.

Cũng không phải tự tin mù quáng.

Thực tế là như thế, cả triều văn võ, ai phù hợp hơn mình? Chọn một người ra đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận