Đại Hạ Văn Thánh

Chương 781 Thơ thành thiên cổ, trên trời rơi xuống đá lửa, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân! Cuộc chiến này còn có thể đánh như vậy sao?(3)

"Không làm được."

Hầu Quân lắc đầu.

"Vương gia, Trấn Quốc Công đương nhiên hùng mạnh, nhưng chiến tranh quy mô lớn như thế, không phải một người có thể giải quyết."

"Song phương dẫn năm mươi vạn đại quân chém giết trực diện, xem như có ba vị Trấn Quốc Công, cũng không cách nào thay đổi đại cục."

"Trận chiến này Đại Hạ tất bại, Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim, cũng đã thương lượng với Hung Nô vương nên yêu cầu bồi thường như thế nào rồi."

Lúc này, Hầu Quân cảm thấy Ninh Vương quá lo nghĩ.

Đúng vậy.

Trận chiến với quy mô đại quân năm mươi vạn, quả thật không phải một Trấn Quốc Công có thể thay đổi được.

Trừ phi Trấn Quốc Công đạt đến cảnh giới thứ bảy, mà coi như đạt đến đệ thất cảnh, tàn sát quy mô lớn, làm trái thiên lý sẽ bị thiên địa ghét bỏ.

Chỉ có cảnh giới thứ tám, không ở bên trong Ngũ Hành, không bị thiên địa chán ghét.

Cảnh giới thứ sáu, có thực lực, nhưng muốn một người chống lại trăm vạn hùng binh, đây là chuyện không thể nào.

"Được."

"Vậy cứ dựa theo kế hoạch này đi."

Ninh Vương không rối rắm nữa, lập ra kế hoạch Đại Hạ đánh thua trận.

Cùng lúc đó.

Nước Hung Nô.

Trống trận vang lên như tiếng sấm rền, ầm ầm rung động, toàn bộ biên cảnh Hung Nô đã vào trạng thái tác chiến.

Đội ngũ kỵ binh xông thẳng về phía thành Thập Nhị, chiếm cứ vị trí có lợi nhất.

Thành Thập Nhị Biên cảnh đóng vai trò rất lớn trong chiến lược quân sự, hơn nữa trong thành dự trữ lượng lương thực rất lớn, hậu cần hoàn hảo.

Trước khi chiếm cứ thành Thập Nhị, đại doanh gần nhất cách đây phải bốn mươi dặm, hơn nữa đều là đường núi, khó vận chuyển lương thực, sau khi chiếm cứ thành Thập Nhị thì tác dụng sẽ rất lớn.

Địa điểm giao chiến giữa Vương Triều Đại Hạ cùng Nước Hung Nô là Lạc Long Nguyên, một đồng bằng diện tích rộng lớn, đây là một vùng đất hoang vu bao la, ngay cả một cây cỏ dại cũng không mọc lên được, theo lời đồn đại, nơi này đã từng có một con rồng rơi xuống.

Khiến ở đây không có vật gì có thể sinh trưởng, vùng đất này cùng vừa hay là nơi tác chiến giữa hai nước.

Công phá được nơi này là có thể thẳng tiến đến Hoàng Long, lấy lại được thành Thập Nhị, còn nếu Đại Hạ thất thủ tại đây, vẫn còn có thể chống đỡ một trận ở bên ngoài thành Đồng Quan.

Bấy giờ, tướng sĩ Đại Hạ đã đến, chiến mã lao nhanh, cuốn theo cát vàng bay mù mịt, bộ binh đông nhìn nghịt nhưng vô cùng chỉnh tề, bước chân đồng đều, xông thẳng về phía này.

Hai đội quân cách nhau vài dặm, bởi vì là bình nguyên bằng phẳng, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy nhau.

Đại quân hai bên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, trời còn chưa sáng, trống trận đã vang lên, như thể làm cho các vì sao phải run sợ.

Bên trong vương đình Hung Nô.

Một đám người tập hợp trong Quân cơ doanh ( doanh trại bàn chuyện bí mật quân sự) bài binh bố trận, Hung Nô vương đích thân chỉ huy từ xa.

Mười vạn thiết kỵ Hung Nô, mười lăm vạn bộ binh, đây là ông ta phái ra vì đây là trận chiến đầu tiên, ông ta biết rõ trận đầu có ý nghĩa như thế nào.

Nước Hung Nô bị tước mất quốc vận ba lần, nếu như trận chiến này không thể thắng, Hung Nô sẽ bị đả kích rất lớn.

Do đó, ông ta cũng không quan tâm được nhiều, phái ra mười vạn thiết kỵ xuất chinh.

Nước Hung Nô có hai mươi vạn thiết kỵ, và hai mươi vạn thiết kỵ dự bị, quốc gia này người người là lính, đều biết cưỡi ngựa bắn tên, hai mươi vạn thiết kỵ là đội quân chủ lực, còn thiết kỵ dự bị là lực lượng cuối cùng.

Nếu so sánh, cả hai có sự chênh lệch rất lớn, dù sao đội quân dự bị cũng chỉ mới được huấn luyện qua, chứ chưa thật sự ra chiến trường.

Nhưng vậy là đã đủ.

Mười vạn thiết kỵ, đủ để quét ngang mọi thứ.

"Trận chiến này do kỵ binh xung phong đánh đầu, dù đối phương có bất kỳ cạm bẫy gì, bản vương muốn tướng sĩ Đại Hạ phải chết dưới chân thiết kỵ, chết không có chỗ chôn."

"Trận đầu bản vương muốn thắng, hơn nữa phải thắng khiến Đại Hạ run sợ."

Hung Nô vương bố trí chiến lược xong, nhìn về phía sứ thần Đại Kim cùng Phù La rồi nói.

"Hai vị, theo bản vương đến tháp Thông Thiên, bản vương sẽ để các ngươi nhìn xem, thiết kỵ Hung Nô rốt cuộc mạnh cỡ nào."

Hung Nô vương lên tiếng.

Ông ta mời hai người tiến về tháp Thông Thiên, tháp Thông Thiên cao gần hai trăm mét, được dựng lên từ sau khi chiếm cứ mười hai biên thành, mục đích chính là để có thể quan sát tình hình cuộc chiến.

Hai vị sứ thần đương nhiên đồng ý, bọn họ cũng muốn nhìn xem thiết kỵ của Hung Nô mạnh đến mức nào.

Có thể tăng thực lực của vương triều.

Rất nhanh, gần nửa canh giờ sau.

Các đại thần của nước Hung Nô đều tụ tập trên tháp Thông Thiên, cao vút trong mây, có thể quan sát tình hình ở chiến trường, đương nhiên cái này cần cảnh giới võ đạo nhất định, nếu không, người bình thường làm gì có tầm nhìn xa như vậy được.

"Trần Tùng tiên sinh, sau khi trận đầu lần này kết thúc, bản vương phải thêm ba điều kiện, mới đồng ý nghị hòa."

"Thứ nhất, Vương Triều Đại Hạ nhất định phải bồi thường mười vạn vạn lượng bạc trắng, bất quá có thể dùng chiến mã và lương thực gán nợ."

"Thứ hai, Vương Triều Đại Hạ nhất định phải phái hai công chúa đến đây, đến nước Hung Nô của ta."

"Thứ ba, quyền khống chế thành Thập Nhị vẫn là Hung Nô ta kiểm soát, có thể trả lại cho Vương Triều Đại Hạ, nhưng quyền khống chế chính thì trăm năm sau mới trả lại cho Đại Hạ."

Hung Nô vương nói.

Trên thực tế đối với nghị hòa lần này, ông ta cũng không muốn nghị hòa.

Nếu như không phải cân nhắc vấn đề quốc vận, tại sao ông ta phải nghị hòa?

Đánh nhau ư, ông ta sợ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận