Đại Hạ Văn Thánh

Chương 315 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(4)

Thái độ của hắn đối với Cố Cẩm Niên như thường ngày. Địa vị quyết định tất cả. Hắn là Lễ bộ Thượng thư, là người của Thái tử.

Cố Cẩm Niên mặc dù có công lao to lớn đối với Vương triều Đại Hạ nhưng nếu ban thưởng như này để phong Hầu thì đối với bọn hắn cũng không phải một chuyện tốt.

Chí ít ở thời điểm Cố Cẩm Niên không có biểu thị cụ thể hắn muốn ủng hộ Thái tử hay là Cố gia xác thực ủng hộ Thái tử trước đó thì hắn không để cho thế lực võ tướng có thể không ngừng tăng cường.

Thậm chí có dù Cố gia có ủng hộ Thái tử, có thể hắn cũng vẫn sẽ nói như vậy.

Đến trình độ này, không phải là hắn có nguyện ý hay không mà là toàn bộ tập đoàn quan văn có đáp ứng chuyện này hay không.

Võ thịnh thì văn suy.

Văn thịnh thì võ suy.

Đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay. Hai mặt đối lập.

Lại nói câu khó nghe. Nếu như hiện tại hắn không đứng ra áp chế vị Hoàng đế này cũng sẽ cảm thấy có gì đó quái lạ.

Chỉ là không đợi Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Giọng của Trấn Quốc Công cũng vang lên.

“Dương đại nhân nói chí phải. Tôn nhi này của ta sắp phải cập quan. Thật sự đúng là cần một phủ trạch.”

Trấn Quốc Công cười nói.

Câu trả lời này khiến cho đám người kia tò mò. Phủ Trấn Quốc Công còn thiếu chút ngân lượng đi mua sắm phủ trạch sao?

Nhất định là không thể.

Đây là có ý Trấn Quốc Công cũng không hi vọng Cố Cẩm Niên quá được thánh ân.

Chỉ là trên đại điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rất bình tĩnh.

“Trẫm đã nói ban thưởng trước mặt chư quốc sứ thần, sao có thể nuốt lời?”

“Ba viên Vương châu.”

“Cẩm Niên, học tập cho giỏi. Nếu ngươi có thể đạt được mười hai viên Vương châu thì trẫm sẽ đích thân vì ngươi lựa chọn xưng Hầu.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

Hắn rất bình tĩnh, ngăn lại ý kiến của Lễ bộ Thượng thư cùng Trấn Quốc Công, vẫn ban thưởng ba viên Vương châu như cũ. Thậm chí còn hứa hẹn trực tiếp rằng đạt được mười hai viên Vương châu sẽ cho Hầu tước.

Giờ khắc này, cả đại điện xôn xao.

Hầu tước.

Gần với địa vị công tước,

Quốc Công không cách nào thế tập. Nhìn chung trong lịch sử, tất cả các Quốc Công đều là đại thần khai quốc. Không phải chỉ đơn giản là đại thần theo rồng mà còn phải có năng lực cường đại.

Về phần hậu thế của Quốc Công, vị trí sẽ ngày càng ít. Một triều đại thường chỉ có hai ba vị trí.

Nói cách khác, trong năm Vĩnh Thịnh có chín vị Quốc Công là những người đã theo chân Vĩnh Thịnh Đại Đế đánh thiên hạ mà có được.

Bọn hắn bây giờ đều đã tuổi xế chiều. Khả năng mười, hai mươi năm nữa sẽ lần lượt qua đời. Đến lúc đó trên cơ bản không có Quốc Công mới trên đỉnh.

Nhưng Cố Cẩm Niên là loại khác biệt. Thiếu niên phong Hầu lại có Cố gia hộ giá hộ tống, lại là đại tài Nho đạo. Bước vào tuổi trung niên nếu có chiến tích tương ứng vô cùng có thể trở thành Quốc Công mới.

Nếu như thế vậy thì không phải là vấn đề Quốc Công đứng đầu không thủ mà là quyền thần đệ nhất. Dù sao cũng không có Quốc Công nào khắc, cong đường tương lai của Cố Cẩm Niên chính là vùng đất bằng phẳng, đạp bước mây xanh.

Từ quyền quý biến thành quyền thần.

Điều này rất kinh khủng. Đủ để ảnh hưởng triều đình, ảnh hưởng giang sơn.

Bởi vậy có thể thấy được rằnh Vĩnh Thịnh Đại Đế rất yêu thích đứa cháu ngoại này.

Dám thẳng thắn hứa hẹn sớm như thế.

Giờ khắc này, Dương Khai không dám nói gì. Ngay trước mặt sứ thần các nước hắn vừa uyển chuyển nói đã coi như là gánh áp lực cực lớn. Nếu còn dám tiếp tục nói thêm điều gì.

Nghênh đón chính là trận nổi giận lôi đình.

Cũng may chính là Cố Cẩm Niên chỉ có sáu viên Vương châu, vấn đề này cũng không lớn.

Nếu như đã có chín viên Vương châu thì cho dù ngay trước mặt sứ thần các nước Dương Khai cũng phải nói thẳng.

“Đi.”

“Thịnh hội như thường lệ.”

“Các người còn có thi từ mới sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói lần nữa, nhìn qua tài tử các nước, nói như thế.

Theo lời này nói ra.

Trong nháy mắt, đám người hoàn toàn an tĩnh lại.

Dị tượng vừa rồi và suy yếu quốc vận của nước Hung Nô đã gây nên sự chú ý của mọi người.

Bây giờ nghe Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Nhất thời, lúc này mọi người mới kịp phản ứng.

Cố Cẩm Niên lại làm ra Thiên cổ thi từ.

Đúng vậy.

Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng. Bây giờ kịp phản ứng từng người nhìn mặt nhau. Nhất là tài tử Vương triều Phù La mặt mày càng xám như tro.

Tất cả kiêu ngạo cùng tự tin, ở trước mặt Cố Cẩm Niên xuất thủ thành Thiên cổ thi từ đều trở thành trò cười.

Thiên cổ thi từ.

Từ xưa đến nay có thế có bao nhiêu?

Cố Cẩm Niên quả thực là một tên quái thai. Một bài Thiên cổ văn chương, hai bài Thiên cổ thi từ, cộng thêm một bài thơ Trấn quốc.

Đã không cách nào có thể hình dung.

Khổng gia.

Sắc mặt Khổng Vũ cũng biến thành khó coi.

Lần này hắn đã công khai tuyên bố muốn tham gia thi hội Đại Hạ. Mục đích chính là để Cố Cẩm Niên cái gì gọi là Thánh tôn, cái gì gọi là hậu đại của thế gia Thánh Nhân.

Cũng chưa từng nghĩ rằng, khúc dạo đầu của Cố Cẩm Niên chính là Thiên cổ thi từ.

Hắn làm sao có thể ngăn chặn.

Nhưng mà bài thơ này của Cố Cẩm Niên có thể trở thành Thiên cổ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì có Thiên mệnh gia trì, quá hợp với tình hình.

Trách thì trách Vương triều Phù La ăn no rửng mỡ nhất định phải đưa bức họa thành Thập Nhị ở biên cảnh này đến. Nêu smà đổi một bức họa khác, Cố Cẩm Niên làm xong thơ cùng lắm cũng chỉ là trấn quốc thơ.

Nhưng mà dưới sự gia trì của Thiên mệnh lại có ý chí của bách tính, bài thơ đã thành thiên cổ, diễn hóa dị tượng, suy yếu quốc vận nước Hung Nô.

Thiên cổ thi từ đặc thù lớn nhất lại có một cái cố sự, có thể lưu truyền ngàn năm, thích ứng mỗi một quốc gia.

Giống như bài thơ mẫn nông của Cố Cẩm Niên. Đây là trấn quốc thơ, gia tăng vận khí cho quốc gia. Bài thơ có thể lưu truyền xuống dưới nhưng nhất định phải đợi sau ngàn năm, nếu như bài thơ này vẫn còn lưu truyền thì sẽ thăng hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận