Đại Hạ Văn Thánh

1297 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(3)

Nhưng bởi vì là Thái tử phi, nàng ta hiểu được, có một số thứ tuyệt đối không thể nhận, cho dù có thích đi chăng nữa, cũng không được nhận. Bởi vì nếu nhận rồi sẽ phải giúp người ta làm việc này việc kia, nếu làm được thì không có chuyện gì, nhưng nếu làm không xong, vậy thì phiền phức tới rồi.

Trượng phu của mình chính là Thái tử, cũng không cần phải lập công xây dựng thành tích gì, chỉ cần không phạm sai lầm lớn, trượng phu của mình có thể đường đường chính chính lên làm Hoàng đế, còn mình thì trở thành hoàng hậu - mẫu nghi của một nước.

Trong hoàn cảnh như vậy, bản thân tuyệt đối không được gây ra rắc rối gì.

Chỉ cần là nữ nhân, thử hỏi nếu nhìn thấy thứ gì đẹp mắt hay là trang sức tinh xảo, sao có thể nhịn nổi mà không mua. Nếu thấy chỗ nào chơi vui, muốn xuất cung ra ngoài du ngoạn, muốn Ngự thiện phòng làm đồ ăn ngon, muốn nô tỳ chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, có việc gì mà không cần dùng đến bạc cơ chứ? 

Giống như lần trước, nàng ta tới nhà của một Thượng thư để tìm bạn thân tâm sự, kết quả thì sao?

Sau khi hồi phủ, bởi vì không thưởng bạc cho nô tỳ, bị nô tỳ đồn đại một ít lời nói khó nghe.

Nữ nhân quan tâm nhất là mặt mũi .

Mà bây giờ, nếu như mình có năm vạn vạn lượng bạc trắng, còn ngại những thứ này sao?

Sau này khi xuất cung du ngoạn, thích khen ai thì khen, thích thưởng ai thì thưởng, thích thứ gì thì mua thứ đó, không thích… cũng mua luôn.

Cái gì cơ? Không thích sao còn mua á hả?

Thật ngại quá, tiền nhiều, xài không hết, không mua thì để làm gì?

Nghĩ tới đây, Thái tử phi không quan tâm tới việc Thái tử vừa hung dữ với mình nữa, nhìn về phía Lý Cao, vui vẻ nói.

"Thái tử gia, buôn bán thuận lợi như vậy, sao người lại rầu rĩ không vui thế?"

"Có phải ta chọc giận ngài không ?"

"Nếu như ta làm sai chuyện gì, chỉ cần người nói với ta, ta sẽ sửa đổi, sẽ không làm người tức giận nữa nha."

Giọng nói của Thái Tử phi vô cùng ôn hòa, một chút phách lỗi lúc nãy hoàn toàn biến mất, thậm chí bây giờ còn có vẻ cẩn thận từng li từng tí.

"Thái tử điện hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao điện hạ rầu rĩ không vui?"

Dương Khai cũng hơi tò mò, trước khi ra ngoài vẫn còn vui ơi là vui, sao đến lúc trở vào thì lại ỉu xìu thế này?

“Sao bệ hạ lại biết việc này?”

"Ta cũng không rõ."

"Bây giờ Ngụy Nhàn đứng ở ngoài cửa, tay cầm ngân phiếu, ta nghi ngờ rằng phụ hoàng biết được lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán của Bất Dạ Thành, cũng biết ta góp vốn không ít, nhìn thấy lợi nhuận nên tới đây tranh đoạt với ta."

Tâm trạng của Thái Tử hoàn toàn hỏng bét, nếu đúng là như vậy, hắn ta cũng không biết mình nên làm gì bây giờ.

Cũng không thể tạo phản nha?

"Không thể nào đâu."

Dương Khai nhíu mày liếc nhìn về phía bên ngoài đại điện, mặc dù không nhìn thấy Ngụy Nhàn đứng đó.

Thái tử phi nghe thấy thế, sắc mặt cũng thay đổi.

"Lão gia tử muốn đoạt mối làm ăn này của chúng ta?"

"Đây là không nói đạo lý, lão gia tử chẳng phải đã từng nói rồi sao? Cẩm Niên làm cái này chắc chắn lỗ vốn, bây giờ thấy buôn bán có lời lại muốn nhúng tay vào?"

"Ở đâu ra cái kiểu đó vậy?"

Nghe Thái tử nói, Thái tử phi cũng không thoải mái, cho dù là lão gia tử, là hoàng đế Đại Hạ, cũng không thể làm như vậy được.

Bọn họ mạo hiểm đầu tư, thật vất vả bây giờ kiếm được chút bạc, ngươi lại tới đoạt mất, đây là lí lẽ gì?

"Không đúng không đúng."

"Thái tử, ngươi ở đây chờ chút, lão thần đi hỏi Ngụy Nhàn thử xem."

Dương Khai cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bệ hạ không thể biết rõ lợi nhuận thật sự của Bất Dạ Thành, chuyện này cũng chỉ có mấy người bọn họ biết được, trừ phi Cố Cẩm Niên lén đi báo cáo rồi.

Nhưng Cố Cẩm Niên không cần thiết phải mật báo nha.

Mà tốc độ truyền tin này hình như quá nhanh rồi. Nếu nhận được mật báo, Ngụy Nhàn cũng không thể nhanh chóng tới đây ngay được.

Nói xong, Dương Khai đi ra bên ngoài.

Khoảng một khắc sau.

Dương Khai trở lại đại điện, vẻ mặt hưng phấn.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, Thái Tử điện hạ, ngài hiểu lầm rồi, không phải bệ hạ muốn đoạt mối làm ăn này."

"Bệ hạ cảm thấy cái Bất Dạ Thành Đại Hạ này của Cẩm Niên chắc chắn sẽ thua lỗ, sợ ngài thua thiệt, trong lòng sẽ nảy sinh bất mãn với Cẩm Niên, cho nên muốn thay Cẩm Niên trả lại vàng cho ngài."

Dương Khai vội vàng trở lại, nói rõ mọi việc cho Thái Tử nghe.

Vừa nghe thấy vậy, Thái tử lập tức đứng dậy.

"Có thật như vậy không?"

Thái tử hỏi lại, trong lời nói lộ rõ sự kích động.

"Thật sự là như thế."

"Thái tử điện hạ, ngài nghĩ lại mà xem, nếu bệ hạ thật sự biết được Bất Dạ Thành Đại Hạ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Bệ hạ cần gì phải nhắm vào mấy phần góp vốn của người? Bệ hạ nên đi tìm Hầu gia nha.”

“Lão thần biết rõ những người góp vốn trong kế hoạch Bất Dạ Thành Đại Hạ này. Quanh đi quanh lại cũng chỉ có lão thần, Vương đại nhân, Thái tử ngài, Tần Vương điện hạ, còn có mấy người Cố gia."

"Chúng ta cộng lại cùng lắm cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi phần, tám mươi phần còn lại. Nếu bệ hạ thật sự muốn đầu tư thì tìm Cẩm Niên góp vốn ba mươi phần là được, như vậy còn nhanh hơn là đoạt phần của ngài nha?"

"Ngài hiểu lầm rồi đó."

Dương Khai giải thích cụ thể, đứng dưới góc độ cá nhân của ông ấy, dùng lý trí để phân tích chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận