Đại Hạ Văn Thánh

942 Nghiệp Hỏa rèn thân! Nhục Thân hoàn mỹ! Kinh văn hiện thế, thiên hạ kinh sợ!(3)

"Khí vận Phật môn."

"Vì giết Cố Cẩm Niên, ngay cả khí vận Phật môn cũng lấy ra sao?"

"Phật môn Tây Mạc, quả nhiên đủ ác, đủ hung ác a."

Mọi người lại bị chấn động lần nữa, ba kiện Phật khí vô thượng vẫn chưa đủ, còn muốn để khí vận Phật môn thêm vào.

Mặc dù chỉ là một phần nhỏ khí vận của Phật môn, nhưng một phần nhỏ này có thể thai nghén ra mấy trăm vị Võ Vương cấp cường giả.

Tương đương với cầm sinh mệnh của trăm vị Võ Vương, đổi mệnh Cố Cẩm Niên.

"Lui lại phía sau."

Cũng vào lúc này, nhìn lên thiên tượng như thế, Tô Hoài Ngọc không khỏi ho một tiếng, hắn ta đi về phía trước một bước, ánh mắt bình tĩnh vô cùng.

Hắn ta muốn ra tay, giúp Cố Cẩm Niên giải quyết trận phiền phức này.

"Ta tới."

Chỉ là, Cố Cẩm Niên đi lên phía trước mấy bước, sau đó chậm rãi bảo.

"Đưa hai người các nàng đi đi, Tô huynh, ngươi có năng lực này."

Cố Cẩm Niên chỉ nói ra câu này.

Ngay sau đó ánh mắt rơi trên chân thân Phật Đà.

Chân thân Phật Đà đã ngưng thực, Phật Đà vạn trượng, cho người ta một cảm giác chấn động không cách nào nói rõ.

Tô Hoài Ngọc đứng ở phía sau khẽ nhíu mày, nhưng hắn ta không nhiều lời, cũng không do dự, lập tức đi thẳng tới bên cạnh Thanh Thiển tiên tử và Dao Trì tiên tử.

Bởi vì chân thân Phật Đà xuất hiện, trận pháp giam cầm họ đã buông lỏng, Tô Hoài Ngọc vừa ra tay trận pháp đã bị đánh nát.

"Đi!"

Hắn ta không trì hoãn, mang theo hai người rời khỏi nơi này, cũng mặc kệ hai người có muốn hay không.

Về hành động của Tô Hoài Ngọc, trụ trì Phổ Chính không muốn lãng phí tinh lực, Phật môn quả thật không thể làm gì Thanh Thiển và Dao Trì, sau lưng hai người đều có thế lực khổng lồ.

Nếu đắc tội, không phải một chuyện tốt đối với Phật môn.

Bây giờ bị Tô Hoài Ngọc cứu đi, cũng coi như nằm trong phạm vi khoan dung của bọn họ, chỉ cần Cố Cẩm Niên không chạy là được.

Lúc này.

Bên trong chùa Phổ Hàn chỉ còn lại một mình Cố Cẩm Niên.

Tám vạn tăng nhân tụng niệm Phật kinh, tuổi thọ của họ gần như đã bị rút cạn, vào lúc này niềm tin bọn họ càng thêm kiên định, không phải không sợ, mà là bất lực, cho nên bọn họ chỉ có thể tin vào chuyện mà mình nguyện ý tin tưởng.

Chân thân Phật Đà lại ra tay lần nữa.

Nhưng lần này, không phải một quyền, mà là ngưng tụ ra một đám Nghiệp Hỏa.

Nghiệp Hỏa màu tím hóa thành mấy vạn đóa hoa sen, ngưng tụ quanh người Cố Cẩm Niên.

Đây là Nghiệp Hỏa Phật môn.

Nghiệp Hỏa là thứ kinh khủng nhất trong thiên địa, thậm chí có một không hai, chỉ cần bị dính tới một chút là sẽ bị đốt cháy chết tươi.

Cùng lúc vạn đóa hoa sen Nghiệp Hỏa xuất hiện, trên thân thể Cố Cẩm Niên hiện ra nghiệp lực dày đặc, nghiệp lực này cao đến khoảng mấy chục trượng.

Chỉ cần bị bén lửa, nhất định chết không có chỗ chôn.

Loại nghiệp lực này rất kỳ lạ, có phần tương tự như nhân quả, nhưng không phải nhân quả, mà là mỗi chuyện đã làm, tất nhiên sẽ ảnh hưởng và làm tương lai thay đổi, còn thiện hay ác, không ai nói rõ được.

Giống như cứu một đứa bé, đây là việc thiện, nhưng sau này đứa trẻ đó lại trở thành thổ phỉ, lạm sát kẻ vô tội, như vậy nghiệp lực này chính là ác nghiệp.

Vô cùng huyền ảo, cũng vô cùng phức tạp, không ai biết rõ nghiệp lực là cái gì, chỉ biết không thể để cho nghiệp lực chuyển biến thành Nghiệp Hỏa.

Nói vậy tức là mỗi người đều sẽ có nghiệp lực, dù nghiệp lực nặng nề đến mấy cũng sẽ không chuyển thành Nghiệp Hỏa.

Nhưng bây giờ, Phật môn là lợi dụng chiêu này, muốn đốt cháy nghiệp lực trên người Cố Cẩm Niên.

Ầm.

Không chần chờ chút nào, Nghiệp Hỏa hoa sen màu tím mạnh mẽ phóng tới Cố Cẩm Niên.

Nghiệp Hỏa trên người Cố Cẩm Niên nháy mắt bị bắt lửa, Nghiệp Hỏa thiêu đốt lên trăm trượng, chiếu sáng Cố Cẩm Niên như nguồn phát sáng.

Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn đến khó tả đánh úp tới.

Cố Cẩm Niên vô thức muốn tụng niệm kinh Dược Sư Quán đỉnh Chân ngôn.

Thật không ngờ được là Chúng Sinh Thụ trong đầu lại lay động không thôi.

Từng luồng Nghiệp Hỏa, bị nó hấp thu điên cuồng, hóa thành mỗi trái cây vàng óng ánh.

"Thế này cũng được ư?"

Cố Cẩm Niên có chút kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ, Nghiệp Hỏa mà người khác sợ hãi vạn phần, lại bị Chúng Sinh Thụ nuốt hết?

Hơn nữa còn có thể chuyển hóa thành trái cây?

Cái này không khỏi quá khủng bố rồi?

Nguyên nhân Cố Cẩm Niên không sợ là bởi vì Dược Sư Quán đỉnh Chân ngôn có thể tiêu trừ nghiệp lực, do đó hắn không sợ.

Chỉ là không nghĩ tới, Chúng Sinh Thụ đúng lúc này lại phát huy tác dụng như vậy? Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Nghiệp Hỏa kinh khủng cháy lên rồi mọc ra từng trái từng trái.

Lúc này, Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại, trước tiên hái trái cây xem thử bên trong là cái gì.

Một trái rớt xuống, rất nhanh hóa thành một đám lửa, từ cháy lên bên trong.

Cảm giác kỳ dị chưa từng có xuất hiện, ngọn lửa này mặc dù bốc cháy từ bên trong, nhưng Cố Cẩm Niên lại cảm thấy một cảm giác rất khó tả, nói không đau nhưng có hơi đau nhức, nói đau nhức cũng không phải đau đớn, thật sự giống như ăn cay vậy.

Nhưng thật ra là cảm giác đau, nhưng cảm giác lại rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận