Đại Hạ Văn Thánh

1220 Bất hủ chi ngôn, Tắc Hạ học cung, Đại Hạ bình khó, kế sách phế Vương(2)

"Ta cần ngộ đạo thật tốt rồi."



"Tạm thời quên đi tất cả, lấy ngộ đạo làm chủ."



Trong lòng Cố Cẩm Niên tự nói, xem ra hơn một năm nay, bản thân vì dân giải oan, vì bách tính giải quyết bất bình, làm việc cấp tiến, bằng mọi giá cho ra kết quả, đi đến một bước này, Cố Cẩm Niên không có bất kỳ hối hận gì.



Nhưng hắn biết rõ, bản thân hẳn nên dừng lại, cầm một phần thời gian đi ngộ đạo, ngộ đạo thuộc về mình. Nói cách khác là đi tìm hiểu đạo, lý giải vạn vật tự nhiên, lý giải tư tưởng của mình.



Còn có, lý giải tân học.



Nghĩ tới đây, lúc này Cố Cẩm Niên chậm rãi đi từ thang lên trời xuống.



Hắn như công tử tuyệt thế. Sau khi từng bước một xuống thang lên trời, Cố Cẩm Niên hướng phía đám người Tô Văn Cảnh hành lễ.



"Chư vị tiên sinh."



"Lần này sau đại tai, nội tâm học sinh có rất nhiều ý nghĩ, tiến về Văn cung ngộ đạo."



"Chuyện phía sau, làm phiền chư vị tiên sinh."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn nói ra suy nghĩ là bản thân muốn đi ngộ đạo.



Nghe thấy Cố Cẩm Niên lên tiếng như vậy, Tô Văn Cảnh quả thực là hài lòng.



"Được, Cẩm Niên, đúng thật là ngươi cần ngộ đạo thật tốt."



"Chuyện Tắc Hạ học cung, lão phu vì ngươi đã ép một chút."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy khẽ cười nói.



"Tắc Hạ học cung?"



Cố Cẩm Niên hơi sững sờ, hắn thật sự quên mất chuyện này. Dù sao Thiên tai Đại Hạ khủng bố đến mức nào, dường như mỗi ngày đều ở đây giành giật từng giây, sao có thể có thể đi lo chuyện này nữa.

Bây giờ Tô Văn Cảnh một lần nữa nhắc đến Tắc Hạ học cung, khiến cho Cố Cẩm Niên không khỏi khẽ cười khổ nói.



"Văn Cảnh tiên sinh, chuyện học cung vẫn nên quên đi thôi. Dù sao đã kéo ba tháng nếu lại kéo dài nữa chỉ sợ có chút không tốt."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn cũng không phải không rõ chỗ tốt của Tắc Hạ học cung. Nhưng Tắc Hạ học cung đã kéo ba tháng, Thiên tai Đại Hạ trước sau cũng đã tốn hai tháng thời gian.



Theo lý thuyết tháng sau đã phải bắt đầu, nếu như bởi vì chính mình mà cưỡng ép lại kéo mấy tháng, thật sự có chút không tốt lắm.



"Không sao."



"Cẩm Niên, lão phu vì ngươi quyết định. Ngươi cẩn thận đi Văn cung ngộ đạo đi."



"Nếu có cái gì không biết, có thể gọi lão phu như cũ, giải thích cho ngươi khai trí."



Tô Văn Cảnh khoát tay áo. Tắc Hạ học cung Cố Cẩm Niên nhất định phải đi. Ông ấy hi vọng nhìn thấy Cố Cẩm Niên có thể ở bên trong học cung, lập xuống bất hủ chi ngôn, khai sáng tân học vạn thế. Mặc dù khả năng không lớn.



Nhưng Cố Cẩm Niên hết lần này đến lần khác phá vỡ các quy tắc, cho nên lần này vì cái gì không thể đánh phá chứ?



Cho dù thật sự không đánh vỡ được, lui một vạn bước mà nói, tiến về Tắc Hạ học cung, chí ít có thể nhìn thấy tranh đấu học thuật rốt cuộc là như thế nào. Đối với Cố Cẩm Niên sẽ có trợ giúp lớn lao.



Như vậy đây chính là chỗ tốt.



Cho nên, Tắc Hạ học cung, nhất định phải đi, hơn nữa còn là không đi không được.



"Vậy làm phiền tiên sinh."



Cố Cẩm Niên nhìn ra được, Tắc Hạ học cung có ý nghĩa rất lớn, tranh đấu học thuật đúng thật là đối với mình rất trọng yếu. Văn Cảnh tiên sinh đều đã nói đến mức này, Cố Cẩm Niên cũng không thể lại nói thêm gì.



Bản thân cự tuyệt là bởi vì đã trì hoãn ba tháng, lại để cho người khác tiếp tục trì hoãn cuối cùng không tốt. Vì cân nhắc đến yếu tố này, nếu không phải như vậy Cố Cẩm Niên cũng không ngốc.



Rất nhanh, Cố Cẩm Niên rời khỏi thư viện Đại Hạ. Chân hắn hướng phía Đại Hạ hoàng cung đi đến, còn có vài chuyện phải cùng mình cữu cữu hiệp thương một chút.



Mà sau khi Cố Cẩm Niên rời đi, Tô Văn Cảnh không khỏi hài lòng sờ sờ hàm râu nói.



"Các ngươi nhìn đi, tên đồ nhi này của lão phu hiểu chuyện nhiều rồi. Đã biết vì người khác cân nhắc, chậc chậc, có thành tựu như thế, còn khiêm nhường như vậy, còn gọi các ngươi là tiên sinh."



"Nếu như đổi lại các ngươi lúc còn trẻ, có thành tựu như vậy, chỉ sợ mũi vểnh lên trời."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, nhịn không được tán dương.



Thốt ra lời này, một vài Đại Nho cũng là thi nhau cười cười, gật đầu nói đúng.



Nhưng rất nhanh, có người kịp phản ứng, cảm thấy có chút vấn đề.



"Văn Cảnh tiên sinh, lúc nào Cố Cẩm Niên thành đồ đệ của ngài chứ?"



"Đúng vậy, Văn Cảnh tiên sinh, ngài rất nhanh sẽ thành Thánh, làm sao một chút mặt mũi cũng không cần như vậy?"



"Lão phu cho tới bây giờ đều không nghe nói qua, Cố Cẩm Niên muốn bái ngài làm sư đấy."



Tiếng nói của mọi người vang lên.



Bọn họ cảm thấy có chút cổ quái. Tô Văn Cảnh cũng thật là không cần một chút mặt mũi, xưng Cố Cẩm Niên là đồ đệ của chính mình sao?



Nghe xong lời này, Tô Văn Cảnh có chút tức giận.



"Hắn vừa rồi gọi ta cái gì?"



"Gọi ta là tiên sinh, tiên sinh là ý gì? Cần ta giải thích sao?"



"Các ngươi đều là hủ nho, lười nhác cùng các ngươi tranh luận."



Tô Văn Cảnh hừ hừ hai câu, mà đám người nhưng cũng không cùng Tô Văn Cảnh tranh luận gì, cũng miễn cho Tô Văn Cảnh tức đến hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận