Đại Hạ Văn Thánh

Chương 334 Đợi cho thu đến tháng chín tám, hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa! Lập ra mới học phế Ngụy Nho thiên hạ!

Bên ngoài điện Văn Tâm.

Đặt bốn tòa tượng Thánh. Theo thứ tự là bốn vị Thánh Nhân, trên lý luận bất luận cái gì có quan hệ cùng văn nhân đều sẽ thiết lập tượng Thánh.

Những tượng Thánh này mặc dù chất liệu vô cùng tốt nhưng thật ra không có đủ tác dụng thông linh nhưng lực ảnh hưởng của Thánh Nhân quá lớn. Nếu như có Thánh Nhân đương đại, ngươi thành tâm niệm tên, đối phương sẽ có cảm ứng.

Đây chính là điều kinh khủng của Thánh Nhân.

Cho dù sau khi chết, tượng Thánh cũng có được từng sợi tác dụng thông linh.

Những thông linh này không thật sự xuất hiện mà sau khi ngươi viết ra được một chút văn chương kinh thế, bọn hắn sẽ cảm ứng được cho tán thành.

Gần như thế, bên ngoài điện Văn Tâm.

Một pho tượng thánh ông ông tác hưởng, chính là pho tượng Khổng Thánh.

Tượng Thánh chấn động, đây cũng không phải là việc nhỏ.

Đủ để tất cả mọi người rung động.

Nếu là bởi vì kinh nghĩa chấn động thì là văn chương kinh Thánh.

Bên ngoài thiên khung, lôi đình đại tác, vạch phá bầu trời, khu trục tất cả hắc ám.

Tài hoa cuồn cuộn như giang hà lại lần nữa tràn vào thể nội của Cố Cẩm Niên, chui vào bên trong cổ thụ. Sau đó chuyển hóa thành hạo nhiên chính khí thuần chính nhất, tiến vào bên trong Văn phủ.

Đồng thời hóa thành một vầng mặt trời, đứng vững ở phía trên sao trời. Đây là văn chương kinh nghĩa, không còn là thi từ nữa.

Ý nghĩa phi phàm.

Cùng lúc đó, cổ thụ càng nở hoa kết trái. Một mạch ngưng tụ ra ba mươi sáu mai trái tài hoa, thu hoạch đầy đặn.

Trong ngoài đại điện lần nữa chấn động.

Bọn hắn biết Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, thi từ vô song. Nhưng thi từ là thi từ, chưa từng nghĩ là Cố Cẩm Niên có thể viết ra văn chương kinh Thánh.

Thi từ cùng kinh văn hoàn toàn khác nhau.

Một cái là tú kỹ.

Một cái là tư tưởng Nho gia.

Cho dù thi từ của ngươi có tốt, người khác cũng chỉ khen ngươi một câu làm thơ không tệ.

Nhưng có gì mà dùng? Làm thơ nhiều có thể đăng thêm bao nhiêu quốc vận? Có thể mang đến chỗ tốt gì cho nước nhà? Có thể mang đến chỗ tốt gì cho người trong thiên hạ?

Đáp án là không có gì?

Thiên cổ thi từ cho dù tốt, cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo hoặc có tác dụng để cho người ta cảm khái. Nhiều lúc vặn nhân làm thơ là biểu đạt bất mãn hoặc một loại cảm xúc nào đó trong lòng mình.

Nhưng mà kinh nghĩa không giống. Thứ này có thể thực sử cải biến thế gian, cải biến văn nhân, cải biến thế gian này tồn tại.

Ở trong đại điện.

Truyền Thánh Công cũng hoàn toàn trầm mặc.

Hôm nay Cố Cẩm Niên đã thực sự tạo ra danh tiếng lớn.

Trước có Thiên cổ thi từ, sau có văn chương kinh Thánh.

Trong lòng hắn kinh ngạc.

Nhưng nguyên nhân kinh ngạc không phải là văn chương kinh Thánh mà là hai nguyên nhân.

Cố gia coi như thật xuất hiện một Kỳ lân tử, một người có thể thắng trưởng tử Kỳ lân tử của hắn.

Một thế gia Võ tướng mà lại ra một văn nhân tuyệt thế. Chuyện này đối với hắn xung kích lớn bao nhiêu?

Cố Cẩm Niên viết thi từ tốt hắn không quan tâm. Đây không coi là gì?

Nhưng Cố Cẩm Niên ngay cả hạch tâm của Nho đạo là kinh nghĩa cũng hiểu. Đây mới là đồ vật mấu chốt nhất, địch nhân lớn nhất của Khổng gia là Cố gia.

Nhưng Khổng gia chưa từng coi Cố gia là địch nhân thật sự. Bởi vì đợi chút nữa đời sau Hoàng đế hoặc là đời sau sau Hoàng đế thống trị, địa vị Võ tướng sẽ bị gọt từng chút một.

Loạn thế Võ tướng, thịnh thế Văn thần. Đây là đạo lý thiên cổ không đổi. Mà Khổng gia chỉ cần yên tĩnh một hồi, làm việc bình thường. Không bao lâu, Khổng gia sẽ lại lần nữa ảnh hưởng tất cả mọi người trong thiên hạ.

Cố gia tính là gì? Phù dung sớm nở tối tàn, khả năng đời sau sẽ có tiền đồ nhưng đời sau sau nữa thì sao?

Không có chiến tranh, địa vị Cố gia nhất định sẽ hạ xuống, đến lúc đó hậu đại tái xuất cũng vô dụng. Có thể nói mười đời hưởng phúc không có vấn đề lớn nhưng nếu không đầu nhập vào thế gia Văn nhân, không lấy lòng Khổng gia bọn hắn thì đời này cũng đừng nghĩ đến quyền lợi trung tâm Thiệp Túc.

Đây chính là nguyên nhân Khổng gia không sợ hãi. Cũng là nguyên nhân Khổng gia không coi Cố gia là địch nhân chân chính.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Cố gia xuất hiện một Kỳ lân nhi, khiến hắn không thể coi thường Cố gia.

Nguyên nhân thứ hai thì phiền toái hơn. Đó chính là Cố Cẩm Niên bây giờ đã có phản tâm, phản tâm Thánh Nhân. Loại tư tưởng này nhất định phải bóp chết. Nếu không bằng lực ảnh hưởng của Cố gia lại thêm tài hoa tuyệt thế của Cố Cẩm Niên.

Rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Khổng gia, ảnh hưởng đến tư tưởng của Khổng Thánh. Như vậy với hắn mà nói tuyệt đối không phải một chuyện tốt.

Thậm chí đối với Khổng gia mà nói cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Xin hỏi các ha.”

“Có thể biện chi.”

Nhất thời trong đầu Truyền Thánh Công hiện lên mấy trăm loại ý nghĩ.

Nhưng khi giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, Truyền Thánh Công đình chỉ suy nghĩ.

Bên trong đại điện.

Cố Cẩm Niên nhìn qua Truyền Thánh Công, khuôn mặt hắn bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.

Muốn cùng đối phương biện cái cao thấp.

Nhân chi sơ, tính bản thiện là tư tưởng của Thánh Nhân, ý nghĩ Nho gia tôn sùng.

Nhưng tư tưởng Cố Cẩm Niên nói đến chình là tư tưởng của Tuân Tử. Mặc dù Tuân Tử không phải Thánh Nhân nhưng hắn lại là tồn tại cấp bậc đại tông sư. Không phải Thánh Nhân là bởi vì không đạt đến tam bất hủ Thánh Nhân.

Chỉ là lý niệm cùng tư tưởng của hắn có thể ảnh hưởng vô số người.

Nhân chi sơ, tính bản thiện là ngôn luận Thánh Nhân. Mặc dù không phải là ngôn luận của Khổng Thánh nhưng cũng là Á Thánh căn cứ tư tưởng Nho đạo của Khổng Thánh mà sinh ra ý nghĩ.

Khổng gia tự nhiên mà đem đây là ý nghĩa của Khổng Thánh, đây chính là chỗ cường đại của Khổng gia.

Hậu thế Thánh Nhân cũng nhất định phải căn cứ vào tư tưởng Khổng Thánh mới có thể thành Thánh. Nói cách khác, văn nhân trong thiên hạ muốn thành Thánh cũng nhất định phải nghiên cứu Khổng Thánh, lý giải mỗi câu nói của Khổng Thánh. Từ đó trình bày đạo lý của mình.

Đây chính là tư tưởng chủ lưu của văn nhân.

Nhưng Cố Cẩm Niên dùng kinh nghĩa của Tuân Tử phản bác tất cả, mà lại nói đạo lý rõ ràng.

Người mới sinh, tính bản thiện.

Tính bản thiện là bởi vì khi mới sinh không có bất kỳ suy nghĩ gì, không có bất kỳ lợi ích gì. Cho nên đối với tất cả đều nhìn thoáng được.

Nhưng sau khi hiểu chuyện, biết được cái gì tốt thì sẽ sinh ra biến hóa cực lớn.

Giống như việc có một đồ chơi ném cho hai hài đồng. Phản ứng đầu tiên của hài đồng sẽ là nhường nhịn lẫn nhau sao?

Trên cơ bản là ngươi tranh ta đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận