Đại Hạ Văn Thánh

Chương 755 Quốc Công tức giận, sát ý kinh khủng, bốn ngàn người rơi đầu trên đất!(5)

Sau năm mươi cái tát tay.

Gương mặt của ba người Chu Uy đã sưng đỏ nhưng bọn họ không hề nhíu mày. Ngay cả nhe răng cũng không dám thử một chút.

“Quốc Công đại nhân.”

“Đã thỏa mãn hay chưa?”

Chu Uy cúi đầu, rất cung kính hỏi thăm Trấn Quốc Công có hài lòng hay không.

Nhưng mà Cố lão gia tử không để ý đến ba người bọn họ mà nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

“Cẩm Niên, ngươi có hài lòng không?”

Có lão giả tử hỏi thẳng.

“Tạm được.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu. Lão gia tử đến hắn cũng hoàn toàn không sợ gì, trong tâm có sức mạnh đạt đến cực hạn.

Giờ khắc này coi như là Ninh Vương đến hắn cũng không sợ.

“Được.”

Cố lão gia tử nhẹ gật đầu nhưng sau một khắc, ông khoát tay, một cỗ lực lượng kinh khủng tản ra, trực tiếp đánh bay ba người Chu Uy, đem gân mạch đánh nát tại chỗ, mạnh mẽ vô cùng.

“Đồ chó má.”

“Dám trêu chọc cháu trai lão phu sao?”

“Các ngươi có phải chán sống hay không?”

“Hay là coi lão phu như người chết?”

“Há miệng là Ninh Vương, ngậm miệng lại Ninh Vương sao? Các ngươi để Ninh Vương đến đây cho lão phu. Nhìn xem Ninh Vương ở trước mặt lão phu có dám lớn lối thế hay không?”

“Nếu như Ninh Vương đến nói cháu trai của lão phu vài câu thì lão phu thật không có gì đáng nói.”

“Các ngươi thì tính là thứ gì?”

Giọng nói của Cố lão gia tử vang lên.

Ông ấy thật sự nổi giận.

Cố Cẩm Niên là ai? Là cháu trai bảo bối của mình.

Là mạng sống của Cố gia.

Cố Cẩm Niên đại biểu cho Cố gia, có người nào trong thiên hạ không biết? Ngươi để Ninh Vương đến nói Cố Cẩm Niên vài câu không phải thì ông ấy thật sự sẽ không nói thêm gì. Trưởng bối nói vãn bối hai câu là điều rất bình thường.

Nhưng đám người này là gì?

Chỉ là tướng sĩ dưới trướng Ninh Vương mà thôi. Nói khó nghe một chút chỉ là quan hệ cấp dưới?

Tướng quân dưới tay xem như có năng lực đi nữa cũng chỉ là thuộc hạ. Cố Cẩm Niên là Thế tử, là cháu trai của Trấn Quốc Công ông. Địa vị cả hai chênh lệch cách xa vạn dặm.

Có Ninh Vương làm chỗ dựa thì thế nào?

Đây không phải nói là Ninh Vương so với Trấn Quốc Công ông không tầm thường sao?

Ba người Chu Uy bay ngược ra ngoài mười mấy mét. Miệng bọn họ phun ra máu tươi, gân mạch bên trong bị đứt đoạn, võ đạo xem như bị phế một nửa, nội tâm vô cùng nặng nề nhưng vẫn muốn chống đỡ một hơi, tranh thủ thời gian đứng dậy.

“Xin Quốc Công thứ tội, mạt tướng chỉ vì hoàn thành quân lệnh, cũng không phải cố ý nhắm vào Thế tử điện hạ. Xin Quốc Công thứ tội.”

Nhận khi nhục lớn như thế nhưng điều đầu tiên Chu Uy nghĩ đến là xin lỗi. Từ điểm này có thể thất được vị Trấn Quốc Công này có bao nhiêu đáng sợ.

Đồng thời Chu Uy này cũng thật sự thông minh. Trong nháy mắt hắn ta đã biết mình nên làm như thế nào.

“Hoàn thành quân lệnh sao?”

“Ai hạ quân lệnh muốn tập sát cháu trai của lão phu?”

“Là Ninh Vương hạ quân lệnh như vậy sao?”

“Bây giờ ngươi nói một tiếng đúng. Lão phu lập tức suất năm mươi vạn đại quân san bằng Nhị cảnh Tây Bắc.”

Giọng nói của Cố lão gia tử cực lớn, bên trong ánh mắt tràn đầy sát cơ.

Ông ấy thật sự giận, không phải bởi vì thái độ của mấy người Chu Uy không tốt. Thân là Quốc Công, ông ấy rất rõ ràng dạng người như Chu Uy đôi khi cũng là tình thế khó xử. Ninh Vương ra lệnh, nếu như hắn ta không tuân theo.

Kết quả sẽ thảm hại hơn.

Nếu như là tình huống bình thường, vừa rồi tát năm mươi cái, Cố lão gia tử sẽ thả bọn họ đi, không tiếp tực gây chuyện.

Nhưng chân chính để Cố lão gia tử phẫn nộ chính là ông ấy biết được đám người này muốn hành thích Cố Cẩm Niên.

Đây mới là chỗ khiến ông ấy phẫn nộ.

Mặc dù bệ hạ phái ra cường giả Võ Vương bảo hộ, không có trở ngại nhưng có người dám nổi lên tâm tư như vậy, sao có thể không khiến ông ấy phẫn nộ?

Nói khó nghe là ngay cả Khổng gia cũng chỉ có thể thông qua lời nói công kích Cố Cẩm Niên mà không dám thực sự hạ tử thủ.

Kết quả hiện tại chỉ một Thế tử của Vương gia mà dám phái bốn ngàn binh mã vây quét cháu trai của mình sao?

Cơn tức này Cố lão gia tử nuốt trôi sao?

“Quốc Công bớt giận.”

“Mạt tướng tuyệt đối không có ý này. Ninh Vương cũng tuyệt đối không có ý nghĩ này.”

Chu Uy hoàn toàn luống cuống, hắn ta sao dám thừa nhận như vậy.

Chỉ có người từng đi lính mới biết, vị Trấn Quốc Công trước mắt này chính là hung thần thật sự. Hắn ta tin tưởng chỉ cần mình dám nói đúng, Cố lão gia tử nhất định sẽ phái năm mươi vạn đại quân cùng Ninh Vương chém giết.

Hoàng đế đến cũng vô dụng.

Lúc trước mười hai thành biên cảnh thất thủ, Cố lão gia tử chính là tồn tại vi phạm Hoàng lênh, mạnh mẽ mang theo một chi thiết kỵ tru diệt mấy vạn thiết kỵ Hung Nô.

Khiến cho nước Hung Nô nghe hai chữ Cố Nguyên đã toàn thân run rẩy.

Vì sao nước Hung Nô có thể yên tĩnh nhiều năm như vậy? Chủ yếu vẫn là bởi vì Trấn Quốc Công.

Nếu như không có Trấn Quốc Công thì biên cảnh cũng sẽ không an bình như thế.

Mà nước Hung Nô trông mong nhất chính là Trấn Quốc Công sớm chết già một chút. Bọn họ thậm chí còn không để ý Hoàng đế có chết hay không, chỉ hi vọng Trấn Quốc Công chết sớm một chút, dường như chỉ cần Trấn Quốc Công chết rồi thì nước Hung Nô có thể trừ đi tai họa ngầm lớn nhất.

“Không có sao?”

“Không có mà còn dám phái người vây giết cháu trai ta sao?”

“Đi.”

“Vậy ngươi trở về nói cho Ninh Vương, để hắn ta trong vòng ba ngày chạy đến biên cảnh cho lão phu.”

“Lão phu muốn hắn ta tự mình đến, giải thích rõ ràng.”

“Nếu trong vòng ba ngày mà hắn ta không đến biên cảnh giải thích rõ ràng cùng lão phu thì nước Hung Nô có khai chiến hay không, lão phu không biết.”

“Nhưng lão phu tuyệt đối sẽ để phủ Ninh Vương trả đại giới thê thảm đau đớn.”

Trấn Quốc Công mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận