Đại Hạ Văn Thánh

1056 Ninh Vương chẩn tai? Thu hoạch dân ý? Dân chúng chịu ức hiếp? Văn nhân điều tra?(4)

Lời vừa nói ra, văn võ cả triều đều kinh ngạc. Chẩn tai cứu dân mà một người hai lượng gạo? Chuyện này đủ cho ai ăn chứ? Lão nhân gia còn tốt một chút. Người trẻ tuổi lại trải qua hoang tai, mặc dù biết triều đình lương thực không nhiều.

 Thế nhưng không đến mức cho ngần ấy chứ?

 Tốt xấu cũng phải để cho người ta ăn no chứ?

 Nhưng mà phần lớn người cũng không tin tưởng, bởi vì Cố Cẩm Niên không phải là người như thế.

 Nhưng mà, trên Long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế nháy mắt đã hiểu là chuyện gì xảy ra.

 Cái gì mà gạo kém, rõ ràng chính là Chân Long Đại Hạ. Vĩnh Thịnh Đại Đế nếm qua Chân Long Đại Hạ này. Đối với dân chúng mà nói, hai lượng vẫn hơi nhiều một chút, khả năng một lượng đã đủ rồi.

 Dân chúng không phải không nguyện ý ăn, mà là ăn không hết.

 Nhưng mà bị hiểu lầm thôi.

 Bây giờ, Vĩnh Thịnh Đại Đế liền đang muốn lên tiếng giải thích nhưng rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại giữ yên lặng rồi.

 Ông ấy nghĩ đến cái gì đó cho nên không giải đáp.

 "Đây là chuyện không thể nào."

 "Hầu gia sẽ không làm chuyện như vậy. Chuyện này tất nhiên là tung tin đồn nhảm sinh sự."

 Giọng nói của Dương Khai vang lên. Ông ấy ngay lập tức không đồng ý.

 Bởi vì chuyện này không có khả năng.

 "Dương đại nhân, hạ quan cũng hi vọng đây chỉ là tung tin đồn nhảm, nhưng không phải chỉ một quan viên thượng tấu như thế mà là rất nhiều quan viên đều thượng tấu rồi."

 Đối phương trả lời, thái độ kiên định.

 Chuyện này khiến rất nhiều quan viên có chút trầm mặc. Cho dù là Dương Khai cũng có chút không biết nên nói cái gì.

 Dù sao đối phương là Hữu thị lang Lại bộ, dám ở trên triều đình lên tiếng đã chứng minh có đầy đủ nắm chắc cùng chứng cứ. Nếu không cũng không dám nói lung tung như thế.

 "Kho lúa bị đốt, lương thực dự trữ dường như không có. Hầu gia vì ổn định dân tâm, chẩn tai cứu dân, một người mặc dù chỉ có hai lượng gạo, nhưng sau khi chưng nấu nên là có năm lượng cơm. Nói thật, mặc dù không đến mức ăn no nhưng chí ít sẽ không đói bụng."

 "Hành động lần này Hầu gia là vì dân chúng cân nhắc, tế thủy trường lưu chi đạo, quả nhiên là bội phục tài năng của Hầu gia."

 Dương Khai tiếp tục lên tiếng, ông ấy chuyển biến mạch suy nghĩ, cho rằng Cố Cẩm Niên là có những an bài khác.

 Thốt ra lời này, đạt được không ít công nhận của đám quan viên. Bởi vì Cố Cẩm Niên sẽ không đi giết hại dân chúng, cho nên bọn họ vô điều kiện tin tưởng lời nói của Dương Khai.

 Thế nhưng Hữu thị lang Lại bộ thì lập tức lên tiếng nói.

 "Hạ quan ngay từ đầu cũng cho rằng như thế nhưng lại không nghĩ tới, còn có quan viên thượng tấu. Dân chúng một người chỉ ăn hai lượng gạo, điều này cũng coi như xong nhưng trong quân tướng sĩ thì giết trâu, làm thịt heo, làm ra từng bàn đồ ăn phong phú."

 "Cũng không cho dân chúng một chút dầu tanh nào, từng người ăn như gió cuốn. Dám hỏi Dương đại nhân, chuyện này thì giải thích như thế nào?"

 Đối phương lên tiếng, nói ra chuyện này.

 Thốt ra lời này, mọi người có chút không biết trả lời như thế nào rồi.

 Dương Khai cũng trầm mặc.

 "Có khả năng là dân chúng không nguyện ý ăn thức ăn mặn hay không?"

 Lúc này chính Dương Khai nói ra lời này đều không có sức lực.

 Đừng nói là các quan viên khác.

“Dương đại nhân, ngài đang nói giỡn sao?"

 Hữu thị lang Lại bộ hỏi thăm Dương Khai.

 Ông ta biết rõ Cố Cẩm Niên cùng Dương Khai quan hệ rất tốt. Thế nhưng cũng không thể giúp đến mức như thế chứ?

 Còn kiên trì khoa trương?

 Không được là không được, chuyện này hợp tình hợp lý. Không ai sẽ nói Cố Cẩm Niên cái gì, mọi người cũng sẽ không hướng chỗ xấu nói. Có thể làm không tốt, còn muốn khoa trương như vậy? Vậy thì có chút quá phận.

 "Như thế nào là nói đùa?"

 "Bệ hạ, thần thật đúng là từng nghe nói, nếu như làm một người mấy ngày không ăn, đột nhiên một hơi ăn uống quá độ, sẽ mất mạng tại chỗ. Loại chuyện này cũng không phải là nghe đồn."

 "Lúc trước bệ hạ mang binh đánh giặc, không phải cũng xảy ra tình huống tương tự như vậy sao?"

 "Theo ý kiến của thần, Hầu gia nhất định là sợ những người dân này ăn nhiều dầu mỡ, thân thể chịu không được, từ đó mới có thể như thế. Mà các tướng sĩ bôn ba mệt nhọc, ăn chút thịt cá thì có thể thế nào?"

 Lúc này Công bộ Thượng thư Vương Khải Tân đi theo lên tiếng, cho rằng có khả năng này.

 Lời vừa nói ra, cũng nhận được một vài quan viên công nhận.

 "Đúng thật có chuyện như thế."

 Binh bộ Thượng thư nhẹ gật đầu, việc này không giả. Lúc trước hành binh đánh trận sẽ gặp phải lúc cạn lương thực, các tướng sĩ đói bụng đến gặm vỏ cây. Sau này đạt được cứu viện, ăn uống quá độ, đúng thật chết đi mấy người.

 Cho nên khả năng này là có.

 "Được."

 "Mặc dù là như thế cũng còn có quan viên báo lại, nói dân chúng ăn xong hai lượng gạo, thậm chí sau đó không đến hai lượng gạo, đã phải chạy đi cắt lúa. Dám hỏi chư vị một tiếng, đã sợ dân chúng ăn uống quá độ vì sao để dân chúng đi cắt lúa?"

 "Chẳng lẽ là nói, Hầu gia sợ những người dân này ăn nhiều lắm tiêu hóa không tốt?"

 "Chư vị, chuyện hai lượng gạo này không có khả năng chưng nấu ra một cân cơm đâu? Coi như ăn một cân cơm, cũng không đến nỗi phải đi cắt lúa chứ?"

 Ông ta lên tiếng nói, chất vấn văn võ cả triều. Nhất là nhìn về phía Dương Khai cùng Vương Khải Tân.

 Nghe lời này, hai người thực sự trầm mặc. Đến lúc này, thật đúng là không còn gì đáng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận