Đại Hạ Văn Thánh

1520 Đại Hạ tuyên chiến, chư quốc tạo áp lực, Cố Cẩm Niên nhập thế, Bàn Sơn khôi phục(5)

"Tốt, có hứa hẹn của chư vị như vậy, Bản Vương vừa lòng thỏa ý."

 

"Bây giờ Bản Vương cũng đã để cho người gia cố tường thành, lại kiến tạo hai mươi trượng lên cao. Vốn dĩ nhị cảnh Tây Bắc đã dễ thủ khó công, nếu như chiến đấu thông thường, có thể cam đoan, một tòa thành trì, mười vạn người có thể chống đỡ 50 vạn đại quân."

 

"Nhị cảnh Tây Bắc, tổng cộng có chín tòa thành trì tuyến đầu, chỉ cần chín trăm ngàn người, liền vững như thành đồng."

 

"Đợi đến khi vương triều Tân Hạ thành lập có thể trực tiếp tước đoạt quốc vận của vương triều Đại Hạ, chí ít chia sẻ ba thành. Lúc đó, lại cùng chư vị thương nghị thật kỹ lưỡng, tương lai biến hóa định cục."

 

Ninh Vương lên tiếng.

 

Nguyên nhân ông ta tạo phản còn có một phần chủ yếu, đó chính là nhị cảnh Tây Bắc. Bởi vì giáo huấn lúc trước của thành Thập Nhị ở biên cảnh, cho nên những năm gần đây không ngừng xây cao tường thành, cho nên tường thành của Tây Bắc nhị cảnh, so với tường thành bình thường cao hơn ra rất nhiều.

 

Cổ đại đánh trận đơn giản chính là ba loại hình thức.

 

Loại thứ nhất, hai quân giao chiến. Tìm một mảnh đất trống, song phương phái bao nhiêu nhân mã, trống trận vừa vang lên, đấu võ lẫn nhau.

 

Loại thứ hai, công thành chiến. Một bên thủ một bên công, thủ thành tinh thần căng cứng, công thành lấy mạng chồng lên. Bình thường đánh loại trận này, mười phần gian khổ, thường thường mấy tháng đều không hạ được. Thậm chí nửa năm một năm cũng không tính là khoa trương.

 

Chỉ cần bên trong thành có lương thực có người, bình thường mười vạn người thủ thành mà không có ba đến năm mươi vạn đại quân, căn bản đừng nghĩ rung chuyển.

 

Loại thứ ba chính là tập kích. Đó chính là các loại ám chiêu tề xuất, phóng hỏa đốt lương, trong đêm đánh lén, hay là loại hình xúi giục.

 

Tường thành nhị cảnh Tây Bắc, cực kỳ khoa trương, nói cách khác tình trạng Tây Bắc chỉ cần không phái ra chiến lực đứng đầu nhất.

 

Tỉ như nói cường giả đệ lục cảnh, đệ thất cảnh, còn cường giả đệ ngũ cảnh cũng đừng nghĩ phá thành mà ra.

 

Nhưng mà thật muốn phái ra cường giả đệ lục cảnh cùng đệ thất cảnh, Ninh Vương cũng không e ngại. Đệ thất cảnh thì Đại Hạ chỉ có hai tôn Thánh nhân, mà hai tôn Thánh nhân này không tiện xuất thủ. Đại Hạ không nhiều cường giả đệ lục cảnh, mà bây giờ tình trạng Tây Bắc có không ít cường giả đệ lục cảnh.

 

Vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, nước Hung Nô, Tiên môn, Phật môn đều mang đến một vị cường giả đệ lục cảnh, đang ở chỗ này chờ, phàm là vương triều Đại Hạ vận dụng cường giả đệ lục cảnh, bọn họ cũng sẽ không giương mắt nhìn.

 

"Nhưng mà, bất kể như thế nào, vẫn muốn ký thác tại Tiên môn cùng Phật môn. Vương triều Đại Hạ có lẽ có nội tình bất đồng. Nếu như bọn họ vận dụng lực lượng Thánh nhân, chỉ sợ tất cả đều là công dã tràng."

 

Ninh Vương lên tiếng lần nữa, nhắc đến chuyện mang tính then chốt.

 

Lời này nói ra, đại biểu Thái Huyền Tiên tông phái tới lúc này lên tiếng.

 

"Nếu như Cố Cẩm Niên dám ra tay, Tiên môn tất nhiên sẽ ngay lập tức xuất thủ, lần này chân hắn đứng không vững."

 

Đây là một vị trưởng lão của Thái Huyền Tiên tông, tên là Vương Hiên. Bây giờ đã là tu sĩ đệ lục cảnh, mà nhắc đến Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt Vương Hiên rõ ràng có dị dạng cảm xúc.

 

Đúng vậy, chính là người lúc trước bị Thái Huyền Tiên tông loại bỏ linh mạch, nhận trừng phạt vì không cho mượn phù cầu mưa.

 

Mà theo đại thế giáng lâm, Thái Huyền Tiên tông đạt được không ít bảo vật, chẳng những chữa trị linh mạch cho ông ta mà còn để ông ta bước vào đệ lục cảnh.

 

Có thể nói là nhân họa đắc phúc.

 

"A Di Đà Phật."

 

"Phật môn không muốn nhúng tay chuyện phàm tục nhưng nếu vương triều Đại Hạ có ý đồ tái dẫn chiến loạn, khiến cho thương sinh thiên hạ rung chuyển, Phật môn không thể không nhúng tay."

 

giọng nói của Thần tăng Ác tính vang lên, ông ta cũng được mời đến đây, một vị Thần tăng tự mình tới, cho Ninh Vương đủ mặt mũi.

 

Nhưng mà lời này nghe rất buồn nôn thôi.

 

"Đa tạ chư vị."

 

"Bản Vương ở đây cám ơn."

 

Ninh Vương đại hỉ, bưng chén rượu lên, hướng phía đám người mời rượu.

 

"Vương gia khách khí."

 

"Qua ít ngày nữa nên hô một tiếng Thánh thượng."

 

Đám người cười ha ha, xem ra vui vẻ hòa thuận nhưng nội tâm riêng phần mình đều có dự định.

 

"Vương gia."

 

"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điểm, nếu như vương triều Đại Hạ, lấy thủ đoạn tác chiến thông thường thì chúng ta khó mà xuất thủ."

 

"Nhưng chỉ cần vương triều Đại Hạ, dám sử dụng đệ lục cảnh, hoặc là Tiên khí thì chúng ta tất nhiên ngay lập tức xuất thủ, vì ngươi giải quyết phiền phức."

 

"Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không trực tiếp xuất thủ, tổn thương tướng sĩ Đại Hạ, nhiều nhất chính là uy hiếp. Dù sao hai người Cố Cẩm Niên cùng Tô Văn Cảnh chính là Thánh nhân đương thời. Chúng ta xuất thủ đã không tốt, nếu còn gây ra phiền phức gì, sẽ chọc cho Thiên địa tức giận, đến lúc đó chỉ sợ Cố Cẩm Niên mượn đề tài để nói chuyện của mình."

 

"Cố Cẩm Niên am hiểu nhất chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tất cả vẫn muốn ở bên trong quy tắc."

 

"Cho nên Vương gia vẫn muốn cẩn thận một chút, cũng đừng đánh không lại."

 

Vương Hiên lên tiếng, ông ta cố ý nhắc nhở một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận