Đại Hạ Văn Thánh

Chương 543 Thiên địa có chính khí, vạn vật có hình thù! Bài ca chính nghĩa vừa ra kinh động cả thế gian.(5)

Bên trong đại điện nháy mắt yên tĩnh.

“Chuẩn.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Sau một khắc, tám bóng người xuất hiện.

Đây kà tám vị phiên vương. Mỗi một vị đều là người nắm quyền lớn, là quyền quý đứng đầu vương triều Đại Hạ.

Bát Vương xuất hiện.

Nhất thời, khí tràng trấn áp tất cả mọi người trong điện.

Ánh mắt bọn họ bễ nghễ đi trên điện càng như hổ sinh uy.

Đương nhiên, sau khi bước vào đại điện mấy người đều hướng về phía Vĩnh Thịnh Đại Đếd cúi đầu.

“Chúng thần gặp qua bệ hạ.”

Giọng nói của tám người vang vọng trong đại điện.

“Miễn lễ.”

Vĩnh Thịnh Đại Đếd chậm rãi đứng dậy cho phép tám người đứng dậy.

“Người đâu, ban ghế ngồi.”

Ông tiếp tục sai người ban thưởng ghế ngồi.

Rất nhanh thái giám chuyển ghế đến để tám vị Vương gia ngồi xuống, ngay sau đó một giọng nói trực tiếp vang lên.

Là giọng của Trần Vương.

“Vừa nãy ở ngoài điện bản vương nghe nói có người muốn vì cnc đắc tội.”

“Xin hỏi là ai?”

Trần Vương nhập diện còn chưa bình ổn tràng diện một chút đã trực tiếp nói, khiến cho đại điện nháy mắt trở nên yên tĩnh vô cùng.

“Vương gia là lão phu nói. Ở đây có liên danh sách của dân chúng. Lão phu cho rằng tuy Cố Cẩm Niên đi quá giới hạn quốc pháp là sai nhưng cuối cùng vẫn là một lòng vì dân. Có thể nghiêm trị nhưng không cần trảm quyết.”

“Đây là hướng về lòng dân.”

Lễ bộ Thượng thư Dương Khai lên tiếng giúp Cố Cẩm Niên. Không phải bởi vì lợi ích gì mà là căn cứ tình huống để nói.

Nhưng vừa dứt lời, Trần Vương đã cười lạnh.

“Nực cười.”

“Đi quá giới hạn quốc pháp còn có thể giải vây tội danh sao?”

“Vậy có phải là nói, sau này nếu có quan viên đi đến trước mặt bản Vương muốn điều khiển ba mươi vạn đại quân, vây quanh quận hay phủ nào đó muốn giết người nào thì giết người đó. Có phải Bản Vương sẽ phải đồng ý hay không?”

“Cố Cẩm Niên này thật sự là một lòng vì dân. Bản Vương cũng bội phục nhưng quốc có quốc pháp. Các ngươi thân là đại quan triều đình chẳng lẽ còn không biết quốc pháp không thể bỏ qua sao?”

“Hôm nay Cố Cẩm Niên làm như vậy, ngày mai sẽ có Từ Cẩm Niên, Tuần Cẩm Niên, Vương Cẩm Niên cũng làm như vậy.”

Trần Vương trực tiếp lên tiếng, giận dữ mắng mỏ Dương Khai.

Những lời này không sai.

Khiến cho Dương Khai có chút trầm mặc.

“Dương đại nhân, Bản Vương cũng kính nể Cố Cẩm Niên nhưng quốc pháp chính là quốc pháp. Thiết nghĩ bệ hạ cũng cho là như vậy.”

“Ngay như việc Bản vương vào Kinh Thành cũng cần hướng đến Lễ bộ báo cáo. Nếu như có thể vượt qua quốc pháp vậy có phải sau này Bản Vương muốn đi bất cứ nơi nào đều không cần thông báo cho Lễ bộ không?”

Lại một vị Vương gia nói là Lỗ Vương.

Bát Vương gồm có Thục Vương, Ngô Vương, Đường Vương, Đường Vương, Trần Vương, Lỗ Vương, Sở Vương, Nam Bình Vương và Tề Vương.

Là căn cứ vào phân chia lãnh địa mười nước của Đại Hạ trước đó.

Về phần Chu Vương thì không thuộc về Bát Vương. Chu Vương chính là nhất đẳng Vương, vị Vương cao nhất, tiếp theo chính là Kỳ Lâm Vương là vị Vương khác họ duy nhất của Đại Hạ.

Mười vị Vương gia nắm giữ binh quyền có quyền phát ngôn nhất định. Đứng cùng một chỗ chính là một cỗ sức mạnh bất hủ không thể nào coi nhẹ.

Về phần Vương gia không có binh quyền hoặc ít hoặc nhiều cũng có hai ba mươi người trú quân ở các nơi hưởng thị cực lạc nhân gian.

Cũng may khi bắt đầu khai quốc, mặc dù quyền quý rất nhiều nhưng ít ra đất nhiều người ít, còn chưa đến mức bão hòa. Có thể cung cấp những Vương gia này ăn ngon ngủ sướng. Nếu trải qua thêm ba bốn trăm năm thì khó nói.

Mà mười vị vương gia này không thiếu người có quan hệ tốt cùng Vĩnh Thịnh Đại Đếd. Nhưng hôm nay cùng đi cũng không phải là để đối nghịch cùng Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Lần này đến đây, tuân theo quốc pháp, đứng ở góc độ quốc gia để cân nhắc việc này, cho nên mới cùng nhau đến.

Lỗ Vương khiến bách quan nhíu mày.

Rất rõ ràng đây là một loại uy hiếp trần trụi.

Nhưng bọn họ tìm không ra bất cứ gai nào.

Nếu như Cố Cẩm Niên thật sự vô tội.

Vậy thì có phải về sau bọn họ cũng có thể làm như vậy không?

Dù sao chỉ cần tội không đáng chết thì việc tạo phản rất lớn có thể giảm xuống không ít.

Phiền phức lớn nhất của tạo phản không phải là chém đầu cả nhà, liên lụy cửu tộc sao?

Nếu như có thể không chết thì những phiên vương này há lại không có tâm tư.

Đương nhiên cũng không thể nói bên này vừa phán vô tội thì bọn họ sẽ trực tiếp bắt đầu tạo phản. Thậm chí bọn họ cũng sẽ không muốn tạo phản.

Dù sao mình không làm được Hoàng đế. Hiện tại có ăn có uống, có binh quyền, có địa vị tại sao lại đi tạo phản?

Nhưng không chịu nổi người có dụng tâm khác châm ngòi ly gián.

“Vương gia nói qua .”

Cuối cùng Dương Khai chỉ có thể hít sâu một hơi, lựa chọn lui xuống.

“Không có cái gì gọi là quá lời hay không quá lời.”

“Bệ hạ.”

“Thần cũng không phải nhằm vào Cố Cẩm Niên. Thần cũng biết Cố Cẩm Niên này tài hoa hơn người là đại tài thế gian.”

“Nhưng nếu đi quá giới hạn quốc pháp chính là đi quá giới hạn. Hắn tự mình điều hai mươi vạn binh thật ra thần cũng không phải không thể nhẫn nhịn. Nhưng hai mươi vạn đại quan bị hắn vung tay mà đến, hiệu lệnh mà đi, phong tỏa quận Giang Lăng.”

“Nói giết ai thì giết. Như vậy trong mắt còn có triều đình không? Như vậy trong mắt còn có bệ hạ người không?”

“Hắn bất chấp vương pháp, tội đáng phải giết.”

“Chuyện này coi như xong nhưng mười vạn thiết kỵ của Kỳ Lâm Vương suyết chút nữa bị hắn diệt sạch. Đó là điều mà thần không thể dễ dàng tha thứ nhất.”

“Cũng bởi vì dục vọng riêng của bản thân, cũng bởi vì phẫn nộ nhất thời mà suýt chút nữa làm ra sai làm lớn. Nếu như không phải Kỳ Lâm Vương nén giận, liên tục nhượng bộ thì chỉ sợ mười vạn đại quân đã sớm bị diệt sạch.”

“Nếu như hôm nay bệ hạ ngài không xử lý Cố Cẩm Niên thì Đại Hạ có còn không. Chúng thần cũng không phục.”

“Hôm nay xin bệ hạ cho chúng thần một câu trả lời chắc chắn.”

Cuối cùng, giọng nói của Sở Vương vang lên. Ông ta công kích Cố Cẩm Niên chính là muốn để Cố Cẩm Niên chết.

Một chút con đường sống cũng không cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận