Đại Hạ Văn Thánh

Chương 232 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh. 5

Nhưng Lý Toại một mực khăng khăng coi lão gia tử như thân nhân.

Chỉ là đồ chơi này, người nhân gặp nhân, trí giả gặp trí.

Cố Cẩm Liên thông qua ký ức tối thiểu nhất trong đầu cảm thấy Lý Toại hoàn toàn là người rất tốt, có hảo cảm.

Chỉ vì để tránh hiềm nghi Cố Cẩm Niên vẫn không muốn.

Nhưng nhìn đến bản chép tay của Bán Thánh thật có chút không chịu được.

"Lão đệ, là ca ca vô năng muốn tìm bản chép tay của thánh nhân Lý giaa nhưng bọn hắn không cho. Mẹ nó một chút mặt mũi cũng không cho."

"Không có cách nào, chỉ có thể tìm cho ngươi chép tay của Bán Thánh. Ngươi nhìn nhiều một chút phái võ tướng chúng ta liền trông cậy vào ngươi mở mày mở mặt."

"Hơn nữa thi hội sắp đến, ngươi nhìn nhiều những sách này không trùng thi hội Đại Hạ có thể làm ra Thiên cổ thi từ."

Tần Vương nói hào phóng đến mức làm người giận sôi.

Bản chép tay của Bán Thánh giá trị liên thành, lão ca này của chính  mình nói đưa là đưa, hơn nữa còn đưa liền ba quyền. Còn mẹ nó ngay từ đầu chuẩn bị đưa bản chép tay của Thánh Nhân.

Đủ tình huynh đệ.

"Lý Toại ca."

"Ân tình lớn như thế, ngu đệ không còn gì để nói. Về sau có chuyện gì cần dùng đến lão đệ chỉ cần sự tình không liên quan quá lớn. Lão đệ nhất định sẽ giúp ngươi."

Cố Cẩm Niên nhận lấy bản chép tay đồng thời nói vài câu hữu ích.

Nhận của người ta lễ lớn như vậy không nói lời có ích thì không được.

"Lời này của ngươi."

"Mặc dù chúng ta không phải thân huynh đệ nhưng so với thân huynh đệ không chênh lệch lớn."

"Thế nhưng ta thật sự coi lão gia tử như gia gia của mình, lại nói mẫu thân ngươi cũng là của cô cô của ta. Chúng ta chính là người một nhà, người nhà tặng đồ còn nói lời này làm gì."

Tần Vương lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói.

Ngay sau đó hắn nhìn thoáng qua Hướng thánh đường mở miệng nói.

"Cẩm Niên."

"Thư viện này có người bắt nạt người không?"

Hắn mở miệng, hiển nhiên là giọng điệu đầu lĩnh lưu manh.

"Không có."

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

"Không có là tốt nếu có người dám bắt nạt ngươi, hiện tại ca ca đang giám quốc, tùy tiện động một chút quyền lực chép cả nhà hắn cũng không có vấn đề. Nếu ngươi cảm thấy tức không nhịn nổi chém đầu cả nhà cũng không phải là không được."

Tần Vương mở miệng.

Lời này khiến Cố Cẩm Niên trầm mặc.

Đám vũ phu này có phải bị bệnh hay không, há miệng ngậm miệng đều là chém cả nhà người khác?

Không thể nhã nhặn một chút?

Thấy Cố Cẩm Niên không nói lời nào, Tần Vương cười ha ha một tiếng, tiếp tục nói.

"Nói cho ngươi một tin tức tốt trước đó không phải có hơn ba ngàn người đọc sách tìm người gây phiền phức sao?"

"Ý của bệ hạ là toàn bộ lưu lại điều tra, có vấn đề chém toàn bộ, không có vấn đề liền phạt cho bọn hắn ba năm không được thi khoa cử."

"Ca ca đã sửa lại một chút, phạt nặng bọn hắn. Cái gì mà ba năm với không ba năm đời này cũng đừng nghĩ thi khoa cử mà ngay cả tam tộc trong ba năm cũng không được thi khoa cử."

"Thế nào ca ca giúp ngươi tiêu bực tức chứ?"

Tần Vương mười phần đắc ý nói.

Hiện tại hắn giám quốc, quyền lực vô biên cũng không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là bởi vì ở cùng Cố Cẩm Niên nói đến nói đi vẫn tương đối không khiêng dè gì cả.

Mang theo vẻ khoe khoang nói.

“Vẫn là lão ca ngươi ổn thoả.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu, hắn rất hài lòng với kết quả xử phạt kiểu này.

Bằng không xử phạt nhẹ thì sau này lại đến tìm mình gây phiền phức sao?

Nên phạt mạnh chút.

“Đây không tính là gì, lão ca đã phái người âm thầm điều tra bọn hắn, để tam ca ngươi lập hồ sơ. Thân bằng hảo hữu đều lập một phần hồ sơ. Nếu như có lần sau thì không cần điều tra từng người mà trực tiếp đối chiếu danh sách.”

“Đến một lần phát hiện liền chặt. Về sau sẽ không ai dám đến tìm ngươi gây phiền toái.”

Tần Vương nghiêm túc nói.

Điểm ấy thật làm Cố Cẩm Niên tặc lưỡi.

Không hổ là Tần Vương.

Thật đúng là hung ác.

Nhưng mà Tần Vương làm như vậy rất hợp với tính tình của Cố Cẩm Niên.

“Lý Toại ca, lão đệ không nói những thứ khác. Lần sau có cơ hội tìm tửu lâu tốt nhất Kinh thành để ngươi mời ta ăn cơm.”

Vẻ mặt Cố Cẩm Niên chân thành nói.

Tần Vương nghe xong, lập tức cười một tiếng, chỉ là rất nhanh kịp phản ứng, không khỏi sững sờ.

A?

Để cho ta mời ngươi ăn cơm sao?

Có người nói như vậy sao?

Nhưng mà Tần Vương lại coi bình thường, hắn cho rằng Cố Cẩm Niên chính là đứa bé, nói chuyện không đến đâu.

Mà mình mời lại càng tốt.

Lúc đầu mình là ca ca cũng không đến phiên Cố Cẩm Niên mời.

“Lần sau mời ngươi ăn.”

“Kinh thành tuỳ ngươi chọn, nhưng mà ngươi tuổi tác còn nhỏ. Đợi lớn hơn một chút, ta dẫn ngươi đi dạy ti phường. Nơi đó chẳng những ăn ngon còn chơi vui nữa.”

Tần Vương cười hì hì nói.

Chỉ là rất nhanh, hắn trực tiếp ôm vai bá cổ Cố Cẩm Niên nói.

“Nhưng mà lão đệ, có chuyện gì, ca ca ta thật muốn tìm ngươi hỗ trợ.”

Nói đến đây, cuối cùng đã đến chủ đề chính.

“Ca ca nói đi, chỉ cần không phải chuyện quá phiền phức, ta sẽ suy tính một chút.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu, cũng có chút hiếu kì.

“Là như thế này, bên trong ba ngàn người này, có nhiều hoặc ít người có chút quan hệ với ca ca.”

“Nhưng mà ngươi yên tâm, ca ca không phải vì giúp bọn hắn. Ta đã đến nhà lao, đem bọn hắn quật một lần.”

“Nói thật, ca ca cũng không muốn thả người nhưng không chịu nổi những người này tìm chút quan hệ, giống như Hoàng vũ, là chất tử của tẩu tử ngươi.”

“Tên vương bát đản này, người trong nhà cũng làm ra việc xấu. Nhưng mà hắn là cũng bị lừa, cơ bản không có tâm tư hại người.”

“Nhưng ca ca ta thật sự không chịu nổi, tẩu tử ngươi đau khổ cầu khẩn. Ngươi nể mặt ca ca, ta chọn người thả, ca ca ghi nhớ chuyện này của ngươi.”

“Nhưng nếu Cẩm Niên không nuốt trôi cục tức này, ca ca tuyệt đối sẽ đứng phía ngươi. Ta cùng lão gia tử thân, ngươi chính là người trong nhà thật sự. Về phần tẩu tử ngươi cùng lắm thì tháng này sẽ không hồi phủ.”

Lý Toại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận