Đại Hạ Văn Thánh

1308 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(14)

Bây giờ nàng xài tiền không chút sợ hãi, tiền này bạc này là quang minh chính đại, nàng ta sợ cái trứng gì.

Chưởng quỹ nghe nha hoàn nói vậy, vội vàng bảo hạ nhân cẩn thận từng li từng tí bê ngọc khí quý nhất của cửa hàng ra cho Vương Phi xem.

Không thể không nói, những ngọc khí này thật sự vô cùng tinh xảo.

"Đôi Ngọc Hồ Lô này không tệ, tinh tế lại xinh đẹp, gói lại đem đến tặng cho Thái Tử phi."

Tần Vương phi nhìn lướt qua đôi ngọc, Ngọc Hồ Lô phỉ thúy, hình dáng đẹp như vậy, giá cả cũng cực kỳ mỹ lệ.

Mười hai vạn lượng bạc một đôi.

Nhưng mà Tần Vương phi đến nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp mua, còn tặng cho Thái Tử phi.

Việc này khiến cho chưởng quỹ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Con mẹ nó chứ, vẫn là hoàng thất có tiền, đôi Ngọc Hồ Lô này đã có không biết bao nhiêu người nhìn, nhưng những người thật sự có thể mua, thật tự tùy ý mua, được mấy ai?

Khoảng nửa khắc sau.

Một giọng nói vang lên.

"Muội muội."

Giọng nói đó chính là của Thái tử phi.

“Tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ, thích đôi Ngọc Hồ Lô này chứ?"

Nhìn thấy Thái tử phi đến, Tần Vương phi đứng dậy cười tủm tỉm, mọi người đều góp vốn làm ăn chung, quan hệ cũng tốt lên hẳn.

"Rất thích nha."

"Nhưng mà làm gì có chuyện muội muội là tăng lễ vật cho tỷ tỷ đâu."

"Chưởng quỹ, Ngọc khí quý giá nhất trong cửa hàng của các ngươi là gì?"

"Lấy ra đây."

Thái tử phi mở miệng, nàng ta làm vậy cũng không phải là vì mặt mũi gì, mà là thật sự có quá nhiều tiền, người ta đưa quà tới, mình cũng nên có quà trả lễ, đó mới phải phép, có qua có lại là như vậy mà đúng không?

Chưởng quỹ nghe vậy, lập tức lấy ra một món đồ trang sức, được làm từ nhiều loại đá quý khác nhau, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ.

Ba mươi lăm vạn lượng bạc trắng.

"Chưởng quỹ, gói cẩn thận đưa đến tần Vương phủ cho Vương Phi đi."

"Vân Thúy, trả tiền."

Thái tử phi nói một cách rất nhẹ nhàng, nha hoàn Vân THúy hiểu chuyện, lấy ra một xấp ngân phiếu rất dày, đặt trên bàn.

Mọi người có mặt trong tiệm đều bị dọa tới choáng váng rồi.

Ngay cả chưởng quỹ cũng sợ tới ngây người.

Ba mươi lăm vạn lượng bạc trắng, nói trả là trả luôn?

Con mẹ nó ngươi cũng không thèm trả giá một câu?

Ta thực sự bị dọa sợ rồi, được chưa.

Cứ như thế mãi cho đến ban đêm.

Toàn bộ kinh đô Đại Hạ vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là những nhà hàng cao cấp nhất, hầu như đều có người.

Những chuyện xảy ra hôm nay được mọi người bàn tán sôi nổi.

Đủ các loại suy đoán, nhưng cụ thể đầu đuôi trong đó thì không một ai rõ ràng.

Thế nhưng, vừa trải qua một ngày vất vả, các quan viên Hộ Bộ muốn tìm một quán rượu ven đường, vừa uống vừa hàn huyên với nhau mấy câu rồi về nhà nghỉ ngơi.

Thì kinh ngạc phát hiện.

Chỉ cần là quán rượu có danh tiếng ở trong kinh đô, đều bị người ta bao trọn hết rồi.

Đây là do Công Bộ làm ra.

Bên trong quán rượu đều là người của Công bộ.

Nhất thời, quan viên  Hộ Bộ khó chịu trong lòng.

Từ khi nào mà Công Bộ nhiều tiền như vậy?

Cùng lúc đó, tin tức về chuyện này cũng được truyền tới tai Hộ Bộ Thượng thư Hứa Ngôn.

Bên trong Hứa phủ.

Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, lông mày của Hứa Ngôn nhíu chặt lại.

"Thật sự là do Lễ Bộ và Công Bộ làm sao?"

Hà Ngôn khó chịu, ông ta không dám tin tưởng những gì mà mình nghe được.

"Bẩm đại nhân, thiên chân vạn xác, thuộc hạ đã hỏi kỹ càng tới tận ba lần, đúng là như vậy đó ạ."

Tên nô tài mở miệng báo cáo chắc chắn với Hứa Ngôn.

"Điều này không hợp lý?"

"Công Bộ và Lễ Bộ không phải là một nghèo hai trắng sao?"

"Ồ."

"Chắc là được chia lợi nhuận từ Bất Dạ Thành."

"Long Mễ Giang Trung đúng là tốt, bọn họ chắc là kiếm được không ít bạc."

Hứa Ngôn lúc đầu còn hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ tới Bất Dạ Thành thì cũng phần nào lý giải được.

"Thượng Thư đại nhân, Công Bộ và Lễ Bộ, vừa có chút bạc đã kiêu ngạo vô cùng. Ta nghe nói, người của Hộ Bộ chúng ta vô tình gặp bọn họ, bọn họ còn châm chọc hỏi tại sao Hộ Bộ chúng ta không vào quán rượu chơi."

"Thật sự là phách lối."

Người kia mở miệng nói, có hơi không phục.

Nghe thủ hạ nói thế, giọng của Hứa Ngôn cũng trở nên lạnh lùng hơn.

"Vậy được."

"Ngày mai vào triều, ta sẽ tâu với bệ hạ, giảm bớt kinh phí của bọn họ, để xem bọn họ có còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không."

"Mấy ngày trước, công bộ xin cấp phát 150 vạn lượng, Lễ Bộ xin chín mươi vạn lượng."

"Chắc là bọn họ đã được chia lợi nhuận từ Bất Dạ Thành Đại Hạ, khoảng chừng bốn năm mươi vạn lượng bạc trắng đi, cứ theo đà tiêu xài hoang phí của bọn họ, chưa đến một tháng đã tiêu xài hết."

"Đến lúc đó xử lý bọn họ còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao."

Hà Ngôn tính toán rõ ràng.

Thật ra thì trong lòng ông ta cũng có hơi khó chịu, ghen ghét

Có trả thù hay không thì tính sau.

Nhưng trước mắt nhìn thấy bọn họ như vậy thì vẫn rất khó chịu.

Thật là phung phí tiền bạc

Thật có thể tiêu tiền bừa bãi như thế sao

Trời từ từ sáng tỏ.

Lại một ngày mới bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận