Đại Hạ Văn Thánh

Chương 187 Kinh đô chi nộ, Bách quan tranh luận, Giang Ninh quận bình loạn, long nhan cực kỳ vui mừng 2

Thế lực lớn nhất vương triều là ai?

Là Hoàng đế.

Là Thánh thượng.

Cố Cẩm Niên làm như vậy, khả năng văn võ bá quan đều không thích, nhưng vậy thì như thế nào? Hoàng Đế coi trọng là được.

Thậm chí Hoàng đế cực kỳ vui lòng khi thấy cảnh này, bởi vì nó nói lên rằng ngươi hoàn toàn không thể hoà giải cùng đối phương, ngươi chỉ có thể dựa vào quyền thế của Hoàng đế, để đứng vững gót chân trên triều đình.

Hoàng đế ghét nhất không phải một quan viên nào đó, mà là một nhóm quan viên cấu kết.

Nhưng nếu như ngươi chỉ có một người, vậy Hoàng đế có thể sẽ cân nhắc kéo ngươi trở thành tâm phúc của mình, nếu như ngươi có đại thù cùng những người khác mà nói, vậy xác suất trở thành tâm phúc của người càng lớn hơn.

Cũng như đương kim Dạ Y Hầu, hắn chính là ví dụ sống sờ sờ.

Cố gia quá lớn.

Bất luận Vĩnh Thịnh Đại Đế là nghĩ như thế nào, Cố gia đều nhất định phải coi trọng một vấn đề.

Công cao chấn chủ.

Dù Vĩnh Thịnh Đại Đế là vị vua ngàn năm có một, có lòng dạ không ai sánh kịp, cũng có tài năng bản lãnh vô song.

Nhưng không ngăn được Hoàng đế đời tiếp theo lòng dạ hẹp hòi?

Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể chế trụ Cố gia, nhưng Hoàng đế đời tiếp theo có thể chế trụ Cố gia được hay không?

Hiện tại Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng lúc người tuổi già chắc chắn sẽ suy nghĩ đến.

Cố lão gia tử cũng đang suy tư về vấn đề này.

Nhưng bây giờ, vấn đề này đã được Cố Cẩm Niên giải quyết tốt đẹp, phương pháp giải quyết cũng rất đơn giản, trở thành bên đối địch của tất cả thế lực ở Đại Hạ.

Đứng tại mặt đối lập với tất cả mọi người, hết thảy vấn đề liền dễ dàng tháo gỡ, chỉ cần Cố gia chân chính không có tâm mưu phản.

Như vậy đời thứ ba của Cố gia cũng sẽ không bị rơi đài(sụp đổ).

Giờ khắc này, Cố Thiên Chu là chân chính trầm mặc, ông thật không nghĩ tới, lòng dạ nhi tử của mình vậy mà sâu đến trình độ này.

Đây quả thực là đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay.

"Con đường cô thần, cho dù là quyền quý, cũng cực kỳ gian nan, Cẩm Niên tội gì phải làm như vậy chứ?"

Cuối cùng Cố Thiên Chu thở dài.

Hiểu được tâm ý Cố Cẩm Niên, nhưng thân làm một người cha vẫn còn có chút không đành lòng, không hi vọng con trai mình đi đường này.

Con đường này nhất định phải cùng văn võ cả triều, cùng toàn bộ quyền quý Đại Hạ tranh đấu, mỗi một bước đều vô cùng gian khổ.

Cái này không cần thiết.

"Thiên Chu, ngươi nghĩ sai rồi."

"Cẩm Niên có một tấm lòng son, nó khác với ngươi, khác biệt với tất cả mọi người của Cố gia."

"Nhưng cực kỳ giống với lão phu lúc còn trẻ."

"Bất quá Cẩm Niên làm vậy, chính xác có chút lỗ mãng, tất nhiên có thể làm, chỉ là có vài người không cần phải đắc tội."

"Ngươi đi thăm dò một chút, trong số người đọc sách bị giam, có ai là nhà quốc công vương hầu không, nếu có, để bậc cha chú của bọn hắn tới gặp lão phu một lần, gõ đầu một cái, rồi bỏ qua cho họ."

So với suy nghĩ của Cố Thiên Chu, Cố lão gia tử cũng không chấp nhận.

Đắc tội thì đắc tội.

Giống như chiến trường, hai quân giao chiến, thường thường phe thua luôn có chỗ lo lắng, duy chỉ có thẳng tiến không lùi mới có thể tranh thủ được một hi vọng sống.

"Vâng."

Cố Thiên Chu nhẹ gật đầu, về phần lo âu trong lòng cũng vơi đi một nửa.

Dù sao biết nhi tử mình là có mục đích, ông ngược lại không cần lo lắng thái quá, cả ngày lo sợ con trai mình nhất thời nông nổi phạm phải sai lầm lớn.

Mà cùng lúc đó.

Ngoài hoàng cung.

Bách quan tụ tập.

Cố Cẩm Niên gây ra chuyện lớn, đám quan văn này sao có thể chịu để yên.

Chỉ là bọn họ đã đợi ở ngoài cung một canh giờ, nhưng Hoàng đế chính là không gặp.

"Chư vị đại nhân, bệ hạ hiện tại đang tĩnh dưỡng, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng phải đợi đến buổi triều lần sau."

"Bốn ngày nữa là đến buổi chầu triều rồi, mong chư vị đại nhân đừng làm khó tiểu nhân ạ."

Một tên thái giám mở miệng, hắn cũng là có nỗi khổ khó nói, bách quan ở bên ngoài kêu gào mà Hoàng đế lại không nguyện ý gặp bọn họ.

Hắn bị kẹp ở giữa thật sự không còn cách nào khác.

Hơn nữa đây đã là lần thứ năm hắn ra trả lời rồi.

Không gặp, không gặp, chính là không gặp.

Đạt được câu trả lời chắc chắn này, sắc mặt bách quan đều có chút khó coi.

Mà lúc này, Hình bộ Thượng thư không khỏi lên tiếng.

"Đi, chúng ta đi tìm Tể tướng, chung quy không có khả năng để Cố Cẩm Niên làm xằng làm bậy vậy được?"

"Giết nho tù văn, Vương Triều Đại Hạ cũng chưa từng xuất hiện sự tình như vậy, Cố Cẩm Niên quả nhiên là cả gan làm loạn."

"Vẻn vẹn chỉ bởi vì xung đột ngoài miệng, mà giết nho tù văn, hôm nay Cố Cẩm Niên hắn vẫn chỉ là học trò, ngày sau nếu hắn vào triều làm quan, chẳng phải là muốn tru diệt toàn bộ chúng ta sao?"

"Xung đột nho nhỏ liền trực tiếp giết người, hắn có đem hình phạt để vào mắt hay không, Đại Hạ này là của Cố gia hắn chắc?"

Bách quan giận dữ bừng bừng.

Không ít quan viên thật sự phẫn nộ, nhất là quan viên Hình bộ, hôm nay Cố Cẩm Niên muốn gì làm nấy, chính là đang chà đạp Hình bộ.

Phát sinh bất cứ chuyện gì, Hình bộ đều có thể tới điều giải, Hình bộ có thể ra giải quyết.

A, ngươi nói giết người liền giết người, ngươi nói giam liền bắt giam.

Hình bộ ta làm cái gì?

Ăn cơm khô chắc? (chỉ ăn không làm- bất tài không có tác dụng gì)

Đây chính là điển hình bất chấp vương pháp.

Việc này làm sao không khiến tập thể quan viên Hình bộ nổi giận được?

Cứ như thế, một bộ phận quan viên thẳng tiến đến tướng phủ, thương nghị kết quả.

Mà một bộ phận khác thì lại tự mình tụ tập, đi trao đổi việc này.

Nhưng nói gì thì nói, vì chuyện này mà toàn bộ kinh đô đích xác đã sôi trào.

Càng có nhiều người đọc sách bắt đầu giận dữ chỉ trích Cố Cẩm Niên sở tác sở vi, lại có không ít người đang bẻ cong sự thật, tạo ra lời đồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận