Đại Hạ Văn Thánh

1182 Thảm họa đá lửa, chỉ có kinh văn Thánh nhân Nho đạo hiển thế, ngưng tụ tiên hiền xưa nay.(5)

Nghe người này miêu tả viễn cảnh tương lai như vậy, nụ cười trên mặt Hung Nô Vương càng đậm hơn.

Hung Nô.

Chỉ là một nước, nếu như không phải Hung Nô có chiến mã, cộng thêm người Hung Nô trời sinh thiện kỵ xạ, lại có thân thể cường tráng, thêm cả vương triều Phù La và vương triều Đại Kim viện trợ.

Đơn giản chỉ là một nước chư hầu.

Căn bản không có bất kỳ khả năng gì để so với vương triều Đại Hạ.

Thân là Hung Nô Vương, sao ông ta lại không muốn hướng phía trước một bước, thành lập vương triều Hung Nô chứ? Đạt được thiên mệnh gia trì.

Tương lai bất kể như thế nào, ít nhất cũng có cơ hội tranh giành, không đến mức cả ngày nơm nớp lo sợ.

"Nếu thật sự như thế, tiên sinh chính là quốc sư đầu tiên của vương triều Hung Nô."

Hung Nô Vương cười nói, trực tiếp hứa hẹn một tương lai hư ảo.

"Thần, đa tạ vương thượng."

Đối phương vui mừng, cúi đầu về phía Hung Nô Vương.

Nhưng Hung Nô Vương cũng từ từ thu lại vẻ tươi cười, nói tiếp.

"Những ngày này, Tiên môn phái người tới tìm Bản Vương, ý đồ lôi kéo nước Hung Nô gia nhập hội Đồng Minh, vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La đã đồng ý, trong Đông Hoang cảnh cũng có không ít tiểu quốc đã đồng ý gia nhập."

"Tu sĩ Tiên môn cũng đến Phật môn, không có gì bất ngờ xảy ra, Phật môn cũng sẽ đồng ý."

"Tiên sinh cho rằng, hội Đồng Minh này, bản vương nên đồng ý gia nhập hay là không đồng ý?"

Hung Nô Vương, nhắc đến chuyện này.

Hội Đồng Minh, là thế lực mới xuất hiện gần đây, do các đại Tiên môn trong Đông Hoang liên thủ lập nên, nhân danh hòa bình làm chủ Đông Hoang, cùng chung vinh quang.

Nước Hung Nô cũng ở trong Đông Hoang, chỉ là chỉ lần này ba đại vương triều thế mà lại nhận lời mời.

Có điều ông ta cũng không quá hài lòng với một số điều khoản, cho nên tạm thời không đồng ý.

Nghe nói như thế, Nho sĩ trung niên trong nháy mắt hiểu rõ ý của Hung Nô Vương.

Ông ta thoáng trầm ngâm, suy nghĩ một phen xong, lúc này mới lên tiếng.

"Vương thượng."

"Hội Đồng Minh là Tiên môn vì chống lại vương triều Đại Hạ, hoặc là nói, chống lại thế lực Cố Cẩm Niên lập nên."

"Vương triều Đại Kim đồng ý, là bởi vì Tiên môn cho vương triều Đại Kim một vị trí minh chủ, cũng cho vương triều Phù La một vị trí, Phật môn cũng đồng ý nên thu được một vị trí, cộng thêm Tiên môn một vị trí, bốn thế lực lớn thay nhau ngồi vị trí minh chủ."

"Bọn họ tất nhiên sẽ không từ chối, còn nữa Tiên môn đồng ý với vương triều Đại Kim sẽ phổ biến tiền giấy Long Mễ, vương triều Phù La căn bản không có lựa chọn, dù sao vương triều Phù La vẫn phải dựa vào vương triều Đại Kim, hơn nữa có thể thu được một ghế minh chủ, đã coi như là chuyện may mắn."

"Nhưng nước Hung Nô ta không nên đồng ý, ít nhất phải đợi thiên tai Đại Hạ trôi qua rồi lại nói."

"Nếu mọi việc giống như thần phỏng đoán, nước Hung Nô sẽ lột xác thay đổi thành vương triều, đến lúc đó không thể thiếu chiếm cứ một vị trí minh chủ, nếu không, Hội Đồng Minh này, đơn giản là biến tướng của liên minh chư hầu, nước Hung Nô khi không lại trở thành nước chư hầu, đó cũng không phải một chuyện tốt."

"Nhưng nếu thiên tai Đại Hạ thật sự bị vương triều Đại Hạ vượt qua được, lúc đó vương thượng lại gia nhập vào cũng không muộn, gia nhập rồi, yêu cầu đủ kiểu chỗ tốt, mặc dù không có vị trí minh chủ, nhưng có thể thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt."

"Vả lại, vương triều Đại Hạ cũng không dám nhằm vào nước Hung Nô ta."

"Cũng không phải chuyện xấu."

"Bệ hạ cảm thấy thế nào?"

Nho sĩ trung niên không hổ là đến từ Khổng gia, suy nghĩ cực kỳ chu toàn, khiến cho Hung Nô Vương càng hài lòng.

"Tiên sinh nói rất đúng."

"Bản Vương cũng nghĩ vậy."

"Cứ dựa theo ý của tiên sinh đi."

Hung Nô Vương mỉm cười nói, nguyên nhân ông ta tạm thời không đồng ý, cũng bởi vì Tiên môn không cho ông ta một vị trí minh chủ.

Không cho ghế minh chủ, có nghĩa ông ta vẫn là một trong các nước chư hầu, vẫn bị phụ thuộc vào quốc gia bọn họ.

Đối với dã tâm bừng bừng của Hung Nô Vương mà nói, ông ta tất nhiên sẽ không tình nguyện đồng ý.

Nếu như vương triều Đại Hạ không xảy ra chuyện như vậy, ông ta sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ đã nhìn thấy hi vọng, thấy được hi vọng nước Hung Nô có thể trở thành vương triều Hung Nô, thì sao có thể ăn nhờ ở đậu?

Trở thành con chó săn của người khác sao?

Cứ như thế.

Quận Nam Địa.

Trong trướng bồng ở quân doanh.

Một người mang tin tức cấp tốc, đem tình huống kinh đô cáo tri cho Ngụy Vương.

"Ngụy Vương điện hạ."

"Bệ hạ có chỉ, nhất định muốn Thiên Mệnh Hầu chạy tới kinh đô."

"Đá lửa thiên ngoại đã nhắm đến kinh đô, Hầu gia không tới, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn."

Người mang tin tức tỏ ra vô cùng lo lắng.

Nghe nói như thế, sắc mặt Ngụy Vương không khỏi ngưng trọng, bởi vì trong trướng bồng, Cố Cẩm Niên vẫn đang hôn mê, ông ta đã kiểm tra, vấn đề không lớn, người thì không có việc gì, nhưng bởi vì tiêu hao pháp lực quá lớn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Hơn nữa cũng không thể làm Cố Cẩm Niên tỉnh lại được.

Lúc này, ngự y dứng dậy rời khỏi giường Cố Cẩm Niên, sau đó đi đến trước mặt Ngụy Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận