Đại Hạ Văn Thánh

824 Khổng Hiên đến tặng Thiên mệnh, lấy được Giang sơn cẩm tú đồ, ruộng tốt vạn dặm!(3)

Vậy thì không có gì để nói.

Lại không ngờ, tên Khổng Hiên này thật sự có chút phẩm chất.

Nhưng mà đây đều là mặt ngoài, Cố Cẩm Niên cũng không khinh thường. Con ngươi hắn lấp lóe từng tia sáng, vận chuyển hạo nhiên vọng chi thuật.

Nhìn xem khí vận của Khổng Hiên này như thế nào.

Trong chốc lát, khí vận Nho đạo cao chín trượng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta.

Khí vận rất mạnh, là loại mạnh nhất mà Cố Cẩm Niên đã gặp qua.

Mà trên khí vận này không có chút tạp sắc, thuần trắng tinh khiết. Thông qua điểm đó có thể thấy được phẩm hạnh của tên Khổng Hiên này thật sự không kém.

Nếu không thì sẽ không được như thế.

Thông qua hạo nhiên vọng khí thuật, Cố Cẩm Niên cảm giác được đối phương thật sự không có chút oán giận mình nào, mà đối với mình lại có một loại dùng kính khó hiểu.

Điều này đúng là khiến Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

“Khổng Hiên công tử khách khí.”

“Mời ngồi.”

Thu hồi tâm thức, đã biết được đối phương không có ác ý, Cố Cẩm Niên cũng không phải là loại người mang theo thành kiến kia.

Ban đầu ở Khổng phủ nên phạt cũng phạt, ân oán giữa mình cùng Khổng gia cũng coi như xóa bỏ.

Chỉ cần Khổng gia không trêu chọc mình, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không đi đắc tội người nhà họ Khổng, lúc đầu hai nhà cũng không có ý định lui đến gì, coi như là người qua đường.

“Hầu gia khách khí.”

“Hầu gia ở trên, hôm nay học sinh đến đây có ba chuyện.”

“Đầu tiên là do Khổng gia phạm phải chuyện sai, thành kính xin lỗi. Xin Hầu gia khoan dung độ lượng, tha thứ cho tội của Khổng gia.”

Khổng Hiên lên tiếng, sắc mặt hắn ta vô cùng nghiêm túc, cũng cực kỳ chăm chú. Nói xong lời này hướng thẳng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu. Sau đó quỳ trên mặt đất hành đại lễ tạ lỗi.

“Khổng Hiên công tử khách khí.”

“Việc này Khổng gia cũng đã nhận được trừng phạt tương ứng. Bản Hầu cũng không phải người đúng lý không tha, chuyện đã qua hãy để nó qua đi.”

Nhìn xem Khổng Hiên quỳ lạy, Cố Cẩm Niên lập tức nâng lên.

Thành ý của đối phương, hắn cảm nhận được.

Nên có khách khí vẫn phải có.

“Không, Hầu gia. Mặc dù Thánh tổ trừng phạt Khổng gia nhưng từ đó đến nay Khổng gia chưa chính thức hướng ngài tạ lỗi. Hôm nay gia thúc của học sinh là Khổng Chính đã ủy thác học sinh đến đây tạ lỗi với Hầu gia.”

“Xem như là thái độ của Khổng gia, cũng hi vọng Hầu gia có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này. Gia thúc nói, về sau Khổng gia ở Đại Hạ nếu còn có chỗ nào đắc tội với Hầu gia thì ngài không cần phải khách khí. Khổng gia cũng nhất định sẽ cho Hầu gia một công đạo.”

Khổng Hiên vô cùng chân thành nói.

Xin lỗi từ tận đáy lòng.

“Đi.”

“Việc này dừng ở đây. Bản Hầu đã hiểu rõ.”

Cố Cẩm Niên hơi gật đầu đồng ý.

Nghe nói như thế, Khổng Hiên cũng lộ ra nụ cười, sau đó chậm rãi đứng dậy.

“Hầu gia, chuyện thứ hai có liên quan đến chuyện của Khổng gia. Những năm gần đây, Khổng gia thực sẹ đã nhiều lần làm chuyện sai lầm.”

“Triều đình muốn trách phạt Khổng gia là điều đương nhiên. Chỉ là Thánh tổ hiển thế, nên phạt cũng đã phạt. Từ trên xuống dưới Khổng gia đã thống nhất cải biến.”

“Còn xin Hầu gia khai ân ngoài vòng pháp luật, tha thứ tội cho Khổng gia. Bây giờ vương triều các nước đều nhằm vào các phân phủ của Khổng gia khiến cho lòng người bàng hoàng.”

“Xin Hầu gia khai ân.”

Khổng Hiên nói ra chuyện thứ hai, liên quan đến thế cục của Khổng gia hiện tại.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên lộ ra vẻ bình tĩnh. Hắn không lập tức trả lời mà trầm tư một chút.

Cuối cùng Cố Cẩm Niên lên tiếng.

“Có lỗi thì phạt đây là chuyện đương nhiên.”

“Cho dù Khổng Hiên công tử có thành khẩn như thế nhưng nên phạt vẫn phải phạt.”

“Như vậy đi, Cố mỗ có một ý tưởng. Nếu như người nhà họ Khổng nguyện ý tiếp nhận thì chuyện này cứ quyết định như vậy.”

Các vương triều lớn đều đang nhắm vào các phân phủ của Khổng gia, đơn giản cũng bởi vì thế lực của Khổng gia quá lớn. Mượn nhờ cơ hội lần này đánh tan chưởng khống.

Điểm này Cố Cẩm Niên hiểu rõ.

Nhưng vương triều Đại Hạ không thể làm như vậy. Bởi vì phủ chủ của Khổng gia đặt tại vương triều Đại Hạ.

Các vương triều khác làm như vậy không gây ra mầm tai vạ gì. Dù sao người ta có thể xuất ra chứng cứ. Nhưng vương triều Đại Hạ làm như vậy có chút ảnh hưởng không tốt.

Nhưng nếu nói không phạt gì thì có vẻ không ổn.

Đã làm sai chuyện nhất định phải có trừng phạt tương ứng.

Không có gì đáng nói.

“Xin Hầu gia nói thẳng.”

Khổng Hiên lên tiếng, cũng rất tò mò Cố Cẩm Niên muốn trừng phạt cái gì.

“Khổng gia xuất ra một lượng lớn bạc, ở địa phương cùng khổ thiết lập thư viện, để cho một số hài đồng sơn thôn được đọc sách biết chữ.”

“Bản Hầu cũng không ép người quá đáng. Trong vòng hai mươi năm, một ngàn thư viện. Các ngươi có thể lợi dụng thanh danh của Khổng gia, bất kể làm như thế nào, mời người đến đọc sách, dạy học miễn phí.”

“Đương nhiên những thư viện này cũng phải do Lễ bộ Đại Hạ trực tiếp chưởng quản, cùng Khổng gia không có chút liên quan nào. Coi như là chuộc tội.”

“Như thế nào?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Ngay từ đầu hắn đã có suy nghĩ muốn cho người nhà họ Khổng đi dạy học miễn phí nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không ổn.

Bởi vì như vậy chẳng phải sẽ tiện nghi cho người nhà họ Khổng sao?

Để bọn họ đi dạy học sinh, học sinh ra đời, từng người lại bị tư tưởng của Khổng gia trói buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận