Đại Hạ Văn Thánh

970 Trấn áp Phật khí, Thiên mệnh Long châu, vương triều tranh bá, dân ý là hơn! (9)

Thanh Thiển tiên tử nghe nói như thế, lập tức giãn ra lông mày, chỉ cần Dao Trì đi rồi, nàng cũng không khó chịu nữa.

"Hai vị tiên tử đã có chuyện trọng yếu vậy trước hết trở về đi."

"Nhưng mà, phòng sợ vạn nhất, Cố mỗ vẫn nên hộ tống hai vị đi."

Hai người đột nhiên muốn trở về, rất hiển nhiên cùng Thiên mệnh có quan hệ , còn cụ thể là cái gì, hắn không rõ ràng.

Chỉ có thể hộ tống hai người rời đi.

"Không cần, thế tử điện hạ bận rộn hồi lâu, không cần hộ tống."

Dao Trì tiên tử lên tiếng.

Nàng cũng không phải thật không muốn Cố Cẩm Niên hộ tống, mà là Linh Lung tiên cung cách quận Quý Dương không tính là đặc biệt xa, mà khoảng cách Thanh Khâu sơn rất xa.

Dựa theo lộ tuyến tự nhiên trước đưa bản thân, lại đưa Thanh Thiển tiên tử, cho nên nàng cự tuyệt đưa tiễn.

"Vậy thì được thôi, hai vị tiên tử, một đường chú ý."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, hai người đã có ý nghĩ này, Cố Cẩm Niên cũng không muốn nói nhiều.

Thanh Thiển tiên tử có chút buồn bực, nàng là muốn nói để Cố Cẩm Niên hộ tống nhưng Dao Trì tiên tử nói lại không sai, Cố Cẩm Niên trải qua trận này, mệt nhọc vô cùng, còn nữa Thiên mệnh lại xuất hiện khí tượng mới.

Các thế lực lớn đều hành động. Trước mắt chính là giành giật từng khắc, không thể để lỡ thời gian của Cố Cẩm Niên.

Cho nên Thanh Thiển tiên tử không nói thêm gì.

"Hữu duyên gặp lại."

Cố Cẩm Niên hướng phía hai người làm chút lễ.

Sau đó đưa mắt nhìn hai vị giai nhân rời đi.

"Hai vị."

Nhưng mà vào lúc này, giọng nói của Tô Hoài Ngọc vang lên. Hắn ta ngăn lại hai người, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Thanh Thiển tiên tử cùng Dao Trì tiên tử hơi có vẻ hiếu kì nhìn đối phương, không rõ đối phương muốn nói cái gì.

"Kỳ thật nói thật."

"Tô mỗ trả giá cũng rất nhiều, chí ít trăm năm thọ nguyên không còn. Tô mỗ không tham lam, hai vị tiên tử đã có người trong lòng, Tô mỗ chính là quân tử, không đoạt chỗ tốt của người, lần sau có thể giới thiệu một vài thiếu nữ Hồ tộc hoặc là Linh Lung tiên tử cho Tô mỗ hay không?"

Tô Hoài Ngọc có chút khó chịu.

Từng người đều cảm tạ Cố Cẩm Niên.

Nhưng vấn đề là, mình cũng hao trăm năm thọ nguyên, tổn thất này không lớn sai?

A, trang bức đều để Cố Cẩm Niên gắn xong rồi.

Chỗ tốt đều để Cố Cẩm Niên chiếm xong.

Vậy mà quay đầu bản thân cái gì cũng không có? Liên tục khen thưởng một tiếng cũng không có?

Thanh Thiển tiên tử cùng Dao Trì tiên tử, Tô Hoài Ngọc không động vào, đây là nữ nhân của Cố Cẩm Niên trong lòng của hắn ta đã biết chắc, nhưng giúp mình tìm tỷ muội không có vấn đề chứ?

Nghe nói như thế, Thanh Thiển tiên tử cười cười.

"Tốt, lần sau lúc lại đến, nô gia mang cho ngươi tỷ tỷ tới."

Thanh Thiển tiên tử lên tiếng nói.

Mà Dao Trì tiên tử vậy nhẹ gật đầu.

"Đa tạ Tô huynh tương trợ, tiểu nữ sẽ đi giúp ngươi tìm một vị sư muội."

Dao Trì tiên tử cũng đồng ý.

Đạt được sự đồng ý của hai người Tô Hoài Ngọc lúc này mới lộ ra nụ cười.

Đây mới là người tốt.

Rất nhanh, hai người chuẩn bị rời đi, một giọng nói lại vang lên.

"Nói thật."

"Vốn Kiếm Thánh ra lực cũng không nhỏ."

"Nếu như có thể, có thể hay không giúp một người bạn của hỏi một chút."

"Là một người bạn của ta."

Đông Phương Kiếm Thánh nhàn nhạt lên tiếng, rõ ràng là tự mình nghĩ hiểu rõ một hai, nhưng nhất định phải nói là bằng hữu của mình. Câu kinh điển ‘ta có một người bạn’.

Ông ấy rất sĩ diện, lúc nói lời này, cũng không dám nhìn về phía hai người.

"Tiền bối yên tâm, sẽ đi hỏi."

Hai người sững sờ, nhưng ngay lúc đó vẫn là cho trả lời.

"Vậy thay mặt bằng hữu đó, đa tạ hai vị."

Đạt được trả lời, Đông Phương Kiếm Thánh rất hài lòng, ông ấy cười cười, nói như thế.

Như thế, hai người lúc này mới rời đi.

"Đúng, muốn trẻ tuổi một chút."

Nhìn qua bóng lưng hai người rời đi Đông Phương Kiếm Thánh tiếp tục mở miệng, nhắc nhở một câu.

Cuối cùng hai người biến mất.

Bên trong chùa Phổ Hàn đã bỏ hoang, chỉ còn lại Cố Cẩm Niên, Tô Hoài Ngọc, còn có Đông Phương Kiếm Thánh rồi.

Ba người liếc mắt nhìn nhau.

Có có thể hiểu rõ ý tứ của lẫn nhau.

Nam nhân đến chết vẫn là thiếu niên.

"Hầu gia tiếp theo dự định làm sao?"

Đông Phương Kiếm Thánh mở miệng, hỏi thăm Cố Cẩm Niên sau này chuẩn bị làm cái gì.

"Tiền bối, vãn bối dự định về kinh đô Đại Hạ."

"Giải quyết tốt hậu quả mọi chuyện, để các tướng sĩ này đến làm."

Cố Cẩm Niên mở miệng, cho trả lời.

Mặc dù đối phương tôn xưng bản thân một tiếng Hầu gia, nhưng Cố Cẩm Niên vẫn phải là tôn xưng đối phương một tiếng tiền bối.

"Ừ, đã như vậy, vậy liền đưa Phật đưa đến tây phương, ta cùng ngươi trở về đi."

"Vừa vặn cũng có một chút chuyện cùng ngươi thương nghị."

Đông Phương Kiếm Thánh mở miệng.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên không khỏi nhẹ gật đầu.

"Tô huynh thì sao?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Đã cùng đường vậy liền cùng nhau đi thôi."

"Ta vừa vặn nghỉ ngơi một chút, thương thế quá nặng đi."

Tô Hoài Ngọc xoa ngực, lộ ra vẻ rất khó chịu, xem ra bị thương nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận