Đại Hạ Văn Thánh

1339 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (9)

Lời này vừa ra, Trường Vân Thiên khẽ cau mày, mà Lục Thành Ngôn lại lập tức mở miệng.

"Khả năng này là rất lớn, hôm qua thật sự có không ít quan viên đi tới Bất Dạ Thành."

Lục Thành Ngôn nói rất chắc chắn.

"Vậy xem ra thật sự là vậy rồi."

"Nhưng mà lợi nhuận của Bất Dạ Thành này phải không nhiều lắm mới đúng chứ, ta đã tính toán cẩn thận rồi, chỉ dựa vào Long mễ và kính gương gì đó, tuy rằng loại đồ vật này có lợi nhuận lớn, nhưng một hộ gia đình mua một lần thì gần như là đủ rồi, Long mễ ba tháng mua một lần đã coi như là có nhiều."

"Nhưng lại có thể kiếm được một khoản ngân lượng, mà phí bảo vệ của Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng cao, việc này quá kì lạ."

"Rốt cuộc là buôn bán lời bao nhiêu bạc đây?"

Trường Vân Thiên có chút khó hiểu.

Lời này vừa nói ra, Hứa Ngôn tiếp tục mở miệng.

"Mặt khác thì ta không biết, ta có một người bạn tốt, ngay ngày hôm qua hắn ta tới bái phỏng ta có nhắc tới Bất Dạ Thành, hắn ta mua một cửa hàng trong Bất Dạ Thành, nghe nói tiêu pha không ít."

Hứa Ngôn lên tiếng, nghĩ tới chuyện này.

"Cửa hàng?"

"Tiêu nhiều bạc?"

Nghe được hai chữ cửa hàng, tức khắc Trường Vân Thiên như ý thức được cái gì, không khỏi hỏi.

"Việc này thì sư đệ không rõ, chủ yếu là đối với ta mà nói, ý nghĩa của vị bằng hữu này không lớn, không gặp nhau nhiều, hắn tới gặp ta cũng chỉ vì muốn móc nối quan hệ nên ta mới không hỏi nhiều."

Hứa Ngôn mở miệng.

Trên thực tế chính là do hắn ta khinh thường đối phương. Trong mắt hắn ta, người như thế không được coi là bằng hữu.

"Lục Thành Ngôn, ngươi đi hỏi người bằng hữu đó xem, hắn ta dùng bao nhiêu bạc để mua cửa hàng."

Trường Vân Thiên mở miệng, muốn đối phương đi một chuyến.

Cứ vậy.

Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Thành Ngôn trở lại.

Trên mặt hắn ta lại tràn ngập sự kinh ngạc và chấn động.

"Trường sư huynh, cuối cùng ta cũng coi như hiểu được vì sao bách quan lại đối phó ngươi như thế rồi."

Hắn ta không nói giá cả người bằng hữu kia mua cửa hàng, mà là bừng tỉnh đại ngộ, biết vì sao Trường Vân Thiên lại bị nhằm vào.

"Vì sao?"

Trường Vân Thiên nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu.

"Cửa hàng trong Bất Dạ Thành Đại Hạ, dù là rẻ nhất thì cũng bán được hai trăm vạn lượng bạc trắng một căn."

"Tốt hơn một chút thì là năm trăm vạn lượng bạc trắng, tốt hơn nữa thì là một ngàn vạn lượng bạc trắng một căn, hơn nữa trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã bị cướp sạch."

"Bây giờ còn có hai mươi căn cửa hàng cao cấp, giá cả ít nhất ba nghìn vạn lượng bạc trắng một căn."

"Thay lời khác mà nói thì chỉ bằng việc bán mấy căn cửa hàng này, lợi nhuận ít nhất đã tới sáu mươi vạn vạn lượng bạc trắng."

"Lệ Bộ và Công Bộ được chia ít nhất mấy ngàn vạn lượng bạc trắng, cho nên văn võ cả triều đều không kiềm chế được, buổi tối hôm qua đã đến Bất Dạ Thành, hơn nữa nghe nói đã trao đổi việc phân chia với Cố Cẩm Niên."

Hứa Ngôn mở miệng, nói ra sự thật.

"Một cửa hàng bán hai trăm vạn lượng bạc trắng?"

"Điều đó không có khả năng."

Trường Vân Thiên không thể chấp nhận, việc này hoàn toàn là việc không có khả năng, đây không phải là do tầm nhìn của hắn hạn hẹp, mà là hai trăm vạn lượng bạc trắng là khái niệm gì, trong lòng hắn hiểu rất rõ.

Hai trăm vạn lượng bạc trắng đã có thể xây dựng một vương phủ loại nhỏ.

Chỉ vì mua một cửa hàng? Việc này có hợp lý không?

Hoàn toàn không hợp mà.

"Trường sư huynh, ta cũng không tin nổi, nhưng sự thật chính là như vậy."

"Không chỉ có hắn ta, sư đệ còn tìm thêm mấy người để hỏi, sự thật đúng là như vậy."

"Hơn nữa sư huynh ngẫm lại mà xem, nếu không phải như thế thì vì sao Lễ Bộ và Công Bộ lại kiêu ngạo như vậy?"

"Còn nữa, vì sao văn võ cả triều lại thống nhất một chiến tuyến?"

"Nói khó nghe hơn thì chỉ có mấy trăm vạn lượng bạc trắng, cho dù có mấy ngàn vạn lượng bạc trắng, chỉ sợ cũng đút không no bách quan đâu."

"Chỉ có một khoản tài phú đủ lớn mới có thể để bọn họ như vậy."

Lục Thành Ngôn lên tiếng, nói ra sự thật, hắn ta cũng không thể tin được, cũng không muốn tin, nhưng mà đây vẫn là sự thật.

Cho dù ngươi có không thừa nhận Cố Cẩm Niên xuất sắc thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng phải thừa nhận.

Trong phút chốc.

Trường Vân Thiên đặt mông ngồi lên ghế, hắn ta là thật sự không ngờ tới được, hắn ta căn bản chẳng quan tâm tới Bất Dạ Thành Đại Hạ, không nghĩ tới nó có thể kiếm nhiều bạc như vậy.

Sau đó, Lục Thành Ngôn tiếp tục mở miệng, nói rõ ràng lý do vì sao cửa hàng này có thể bán được giá trên trời như vậy.

Chờ Lục Thành Ngôn nói xong, Trường Vân Thiên không khỏi nhíu mày.

"Ý của ngươi là nói, trong vòng một ngày, một cửa hàng dựa vào việc bán nước đường cũng có thể thu vào năm nghìn lượng bạc trắng?"

Trường Vân Thiên dò hỏi.

"Hồi sư huynh, đúng vậy."

Đối phương mở miệng, gật gật đầu.

Nghe nói như thế, Trường Vân Thiên bừng tỉnh đại ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận