Đại Hạ Văn Thánh

CHương 369 Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên.(2)

Đây không phải chuyện quá tốt à?

Đổi lại, không nói đến chuyện ngân lượng, chỉ hi sinh một người mà đổi về tính mạng của mười vạn tướng sĩ, cuộc làm ăn này cũng quá đáng giá.

Có thể nói, vấn đề hòa thân không lớn, cả triều văn võ đều sẽ đáp ứng, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng sẽ đáp ứng.

Chỉ là ông ta cảm giác, trong chuyện này có chút không bình thường.

"Dương đại nhân, suy nghĩ sâu xa lâu như vậy, là cảm thấy chuyện hòa thân không ổn sao?"

Khổng Bình nhìn qua Dương Khai hỏi dò một câu.

Nghe vậy Dương Khai lập tức lắc đầu.

"Không có gì không ổn, chẳng qua ta cảm thấy nước Hung Nô làm vậy chỉ vì để hòa thân, ta nghĩ không rõ lý do." Dương Khai trả lời.

Nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

Khổng Bình nghe vậy thì mỉm cười, sau đó trả lời: "Kỳ thật ý đồ của Hung Nô rất rõ ràng."

"Quốc vận nước họ bị giảm sút, tất nhiên sẽ phải lo lắng đề phòng, sợ Vương Triều Đại Hạ tuyên chiến."

"Vì vậy lựa chọn kết thân để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai nước, hơn nữa mười hai thành ở biên cảnh, mặc dù bị Hung Nô chiếm cứ, nhưng người Hung Nô cũng không quen với cuộc sống trong thành, thiếu thốn quá nhiều vật tư, mà những vật tư này chỉ có thể thông qua buôn bán với Đại Hạ để vận chuyển về."

"Nếu không dựa vào Vương Triều Phù La, cùng một vật phẩm, giá cả chí ít cũng phải đắt gấp ba trở lên, Dương đại nhân có điều không biết, một tấm gương đồng Vương Triều Phù La bán cho người Hung Nô là mười lăm lượng bạc, mà một tấm gương đồng ở biên cảnh Đại Hạ, cũng chỉ ba bốn lượng bạc."

"Do đó, mượn ý đồ hòa thân, xoa dịu quan hệ hai nước, sau đó giao thương mua bán với nhau, một mũi tên trúng hai đích, đây chính là ý đồ của nước Hung Nô."

"Dương đại nhân, đã quá lo lắng rồi."

Khổng Bình cười nói, đồng thời phân tích rõ ràng đâu ra đấy, biểu hiện vô cùng tự tin.

Về những lời này, Dương Khai cũng không khỏi gật gù đồng ý.

Hắn ta nói không sai, ở biên giới Đại Hạ, tòa chủ thành chỉ cách mười hai thành chừng năm mươi dặm đường, nhưng năm mươi dặm này lại có sự thay đổi rất lớn.

Biên cảnh Đại Hạ nghiêm cấm giao thương buôn bán với Hung Nô, nếu bị bắt được là phạm tội chết, tuy có một vài người cũng bí quá hoá liều, nhưng không chịu nổi biên cảnh quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa có rất nhiều giặc cỏ thổ phỉ cướp đường.

Do đó hàng hóa của Đại Hạ không cách nào tiến vào đất Hung Nô.

Vì vậy Hung Nô chỉ có thể dựa vào Vương Triều Đại Kim ở phía bắc hoặc là Vương Triều Phù La ở phía nam.

Vương Triều Đại Kim còn khá tốt, giá cả của họ không tính quá đắt, nhưng Vương Triều Đại Kim thiếu thốn rất nhiều tài nguyên, hoặc chế tác không tốt bằng Vương Triều Đại Hạ và Vương Triều Phù La.

Nhưng mà giá cả Vương Triều Phù La lại gấp ba lần của Vương Triều Đại Hạ.

Cứ như vậy, bách tính đương nhiên không kham nổi, song nếu vào sống ở trong thành thì không thể bảo trì thói quen sinh hoạt ở bình nguyên, nên chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Những thứ này đều là vấn đề.

Do đó lời nói của Khổng Bình hoàn toàn hợp tình hợp lý.

"Đã như vậy, bây giờ lão phu sẽ vào cung, cáo tri việc này lên bệ hạ."

Dương Khai nhẹ gật đầu.

Mặc dù không biết nước Hung Nô rốt cuộc đang có ý đồ gì, nhưng bất kể như thế nào, đối với Vương Triều Đại Hạ mà nói không khai chiến mới là chuyện tốt.

"Dương đại nhân đi thong thả."

Khổng Bình đứng dậy, tiễn Dương Khai rời đi.

Đợi Dương Khai đi rồi.

Nụ cười trên mặt Khổng Bình càng thêm nồng đậm.

Quản gia đi đến nhưng không nói chuyện, đứng đợi tới khi Khổng Bình bảo.

"Báo cho tộc trưởng, chuyện đã được xử lý thỏa đáng."

Khổng Bình lên tiếng phân phó cho quản gia đi một chuyến.

"Vâng."

Quản gia gật đầu rồi chậm rãi thối lui.

Đợi sau khi quản gia đi rồi, ánh mắt Khổng Bình nhìn về hướng tây bắc, phương hướng này là nước Hung Nô. Nhưng cũng là phủ Trấn Quốc Công.

Cùng lúc đó.

Dương Khai rời khỏi Khổng phủ cũng không vào thẳng cung, mà là đến Lễ bộ xử lý công văn.

Không phải ông ta không tin Khổng phủ, trái lại ông ta rất tin tưởng tin tức Khổng phủ truyền đến chắc chắn không sai.

Nhưng cơ cấu lục bộ Đại Hạ khổng lồ như thế cũng chưa có được tin tức mới nhất, Khổng gia lại trước một bước biết được tin, điểm này có chút vấn đề.

Tuy nhiên, có được năng lực tình báo khổng lồ như vậy không phải Khổng phủ không có lý do, dù sao học sinh của Khổng gia trải khắp thiên hạ, ngay cả nước Hung Nô cũng có không ít người tôn sùng Khổng gia, tôn Thánh Nhân làm thầy.

Đại hoàng tử nước Hung Nô lại càng vô cùng tôn sùng vị Thánh muôn đời- cũng chính là Khổng Thánh, quan hệ của hắn ta với Khổng gia vô cùng tốt, nhiều lần muốn trở thành môn sinh của Khổng gia, nhưng bởi vì thân phận quá mức đặc thù nên Khổng gia tạm thời không đáp ứng.

Khổng gia biết được tin tức sớm không có vấn đề gì lớn.

Nhưng nếu ông ta thật sự mang theo tin tức này đi tìm bệ hạ, chỉ sợ sẽ chọc bệ hạ gai mắt.

Khổng gia đã có tin tức, do đó chẳng bao lâu nữa tin tức biên cảnh cũng sẽ truyền đến Lễ bộ.

Đợi tin đến Lễ bộ rồi mới vào cung, sẽ không gây ra những thứ đúng sai phải trái không cần thiết kia.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói.

"Dương đại nhân, tôn nữ của ngài đang ở bên ngoài cầu kiến."

Giọng nói vang lên, Dương Khai ở trong phòng hơi kinh ngạc, tự hỏi tôn nữ của mình đang êm đẹp sao lại tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận