Đại Hạ Văn Thánh

Chương 184 Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha. (6)

"Dừng tay."

"Không được đả thương người."

Cùng với một âm thanh vang lên.

Đại Nho Trương Vân Hải dẫn đầu tiến đến.

Hắn ngồi trên lưng chiến mã, cấp tốc đi vào giữa đám người.

Mà Kinh Môn quân cũng trước tiên bao vây đám người lại.

"Tại hạ Trương Vân Hải, phụng lệnh Tể tướng."

"Đến đây, giải tán người gây rối."

Trương Vân Hải cưỡi chiến mã khí thế mạnh mẽ, ánh mắt đầu tiên rơi vào những bộ thi thể, rồi sau đó tay giơ tướng lệnh lên.

Đây là tới cứu người.

Không thể không nói, kinh thành chính là kinh thành, tùy tiện nện người đều là quan Thất phẩm, chuyện này mà đổi thành ở bất kỳ một phủ nào đó, đừng nói ba ngàn người đọc sách, coi như ba vạn người đọc sách tụ tập gây sự, cũng không thể kinh động đến Tể tướng đương triều đâu.

"Cố đại nhân."

"Trong chuyện này còn tồn tại nghi hoặc, tướng gia đã biết được, sẽ bắt tay điều tra trõ."

"Thỉnh đại nhân yên tâm, tướng gia nhất định sẽ tra xét đến cùng, chỉ là để cho thỏa đáng, phân phát bọn hắn đi là được, không cần phải làm ầm ĩ."

Nhìn qua Cố Ninh Phàm, Trương Vân Hải trực tiếp nói.

Hắn không thèm nhìn Cố Cẩm Niên, hắn không phải thương lượng cùng Cố Cẩm Niên, mà là thương lượng cùng Cố Ninh Phàm.

Giờ khắc này.

Cố Ninh Phàm nhìn tướng lệnh kia, thần sắc lạnh lẽo, hắn há có thể không biết, Trương Vân Hải là đến cứu người.

Chẳng qua cầm một khối tướng lệnh đến mà muốn bắt hắn đánh trống thu binh sao?

Muốn cái rắm ấy.

Cố Ninh Phàm không nói gì, ngược lại chỉ nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Ý tứ rất đơn giản.

Lời của thúc nói không dùng được, lời của đại chất tử ta nói mới có tác dụng.

Nếu là hoàng lệnh thì ta còn nghe theo chút, tướng gia? Rất lợi hại sao?

Mà mấy ngàn người đọc sách nhìn thấy Trương Vân Hải đến đây, còn mang theo cả tướng lệnh thì lập tức thở phào.

Tự cảm thấy được cứu rồi, cũng không thể tiếp tục nháo loạn nữa, thành thành thật thật về nhà là được.

Nhưng trên thư viện.

Nhìn qua Trương Vân Hải, Cố Cẩm Niên bật cười trong lòng.

Sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới vào lúc này?

Thời điểm đám người đọc sách náo loạn ầm ĩ, kinh thành không có người nào phát giác được?

Tướng gia cũng không biết?

Bây giờ thế cục có lợi đối với ta thì lại mau mau chạy tới cứu người?

Ngươi đang suy nghĩ ý đồ gì đấy?

"Tam thúc, bắt người."

Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.

Không hề nhượng bộ.

"Còn sững sờ cái gì? Không nghe thấy đại chất tử ta nói gì sao?"

"Bắt người."

Có được đáp án của Cố Cẩm Niên, Cố Ninh Phàm căn bản không nhìn Trương Vân Hải, trực tiếp mở miệng, để cho tướng sĩ của mình đi bắt người.

Trong chốc lát, một ngàn quân tinh nhuệ xuống ngựa, chuẩn bị xiềng xích sẵn, đi thẳng đến đám người.

Tạch tạch tạch.

Ngay lập tức, Kinh Môn quân đồng loạt lên nỏ, nhắm ngay Huyền Vũ quân, thần sắc lạnh lẽo.

"Cố đại nhân, không được phép bắt người, đây là mệnh lệnh của tướng gia, chớ làm tại hạ khó xử."

Lúc này, thống lĩnh bắc môn của kinh môn quân lập tức lên tiếng, hắn xuống khỏi lưng ngựa, chắp tay cúi đầu với Cố Ninh Phàm, mặc dù hai người đều là quan viên Tứ phẩm, nhưng phía sau Cố Ninh Phàm chính là Cố gia.

Hắn không dám khinh thường.

"Khó xử?"

"Ngươi dám động thủ sao?"

"Huyền Vũ quân nghe lệnh, nếu có người phản kháng, giết không tha, kinh môn quân dám có bất kỳ nhúc nhích, trực tiếp động thủ, không lưu người sống."

Cố Ninh Phàm quát to.

Hù dọa ông chắc?

Đừng nói một ngàn Kinh Môn quân, xem như tất cả kinh môn quân tới, ông cũng không sợ.

Thật sự phải đánh giết, ông có thể cam đoan, đám người này đều phải chết.

"Cố đại nhân."

"Trẻ con không hiểu chuyện thì cũng thôi, nhưng ngươi chẳng lẽ còn không hiểu chuyện sao?"

"Đây là tướng lệnh."

Sắc mặt Trương Vân Hải có chút khó coi, cố ý cầm tướng lệnh lắc lắc.

Hắn cũng có chút buồn bực.

Tướng lệnh đứng sau hoàng lệnh thôi đấy.

Cố gia các ngươi cứ phách lối như vậy? Cuồng vọng như vậy?

"Cố gia chỉ nghe hoàng lệnh."

"Ngươi để Lý Thiện tự mình đến trước mặt ta, ta còn cố gắng cho hắn chút mặt mũi."

"Chỉ một khối sắt, đã muốn để lão tử nghe theo hắn?"

"Trong tay Lão tử còn có Trấn Quốc Công lệnh, muốn lão tử đưa cho ngươi nhìn không?"

Cố Ninh Phàm không hổ là võ phu.

Mở miệng là lão tử, một điểm tố chất cũng không có, bất quá hắn cũng không sai.

Tướng lệnh lợi hại.

Vậy quốc công lệnh có lợi hại hay không?

"Ngươi."

Trương Vân Hải thật sự không ngờ người này của Cố gia lại kiêu căng đến thế.

Nhưng cũng đúng lúc này.

Giọng của Cố Cẩm Niên lại vang lên.

"Hoàng lệnh ở đây."

Cùng lúc giọng nói phát ra.

Trong tay hắn cũng xuất hiện Một khối Kim Lệnh.

Đây là lệnh tiễn Vĩnh Thịnh Đại Đế đưa cho hắn.

Có thể tự do ra vào hoàng cung, trừ cái đó ra kỳ thật không có tác dụng gì.

Nhưng ngươi bảo nó không có tác dụng, vậy cũng không được.

Bởi vì nó đại biểu cho Hoàng đế.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng chưa hề nói khối lệnh bài này không thể đại biểu cho ý của Hoàng đế.

Chỉ bất quá loại lệnh bài này không thể điều động binh mã, cũng không thể làm cái gì thực tế.

Nhiều nhất chỉ có thể đại biểu Hoàng đế, chỉ thế thôi.

Nhưng tình thế hiện tại, khối Kim Lệnh này quả thật là vừa đúng lúc.

Tướng lệnh của ngươi có trân quý thế nào.

Nhưng so được với hoàng lệnh sao?

Dù chỉ là một khối giấy thông hành, đều phải vượt trên tướng quyền đấy.

Hoàng lệnh xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, khiến đám người không khỏi sửng sốt.

Cố Ninh Phàm càng vui mừng khôn xiết, chất tử thật đúng là đầu óc linh hoạt.

"Mạt tướng tham kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Lập tức, Cố Ninh Phàm lễ bái về phía hoàng lệnh.

Cái này nếu đổi lại người khác cầm, Cố Ninh Phàm khẳng định không thèm để vào mắt.

Nhưng người này là cháu mình, Cố Ninh Phàm trực tiếp cho phép lệnh bài này có hiệu quả.

Lóang cái, những người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thống lĩnh bắc môn Kinh Môn quân thoáng do dự, sau đó lập tức hô theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận