Đại Hạ Văn Thánh

Chương 533 Năm nào ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở rộ cùng nhau. (2)

“Vì sao?”

Cố Cẩm Niên hơi nhíu mày.

“Thế tử điện hạ, trong thiên hạ mặc dù tu sĩ Ma đạo có cường giả tuyệt thế nhưng cường giả như vậy cũng không thể dựa vào loại thủ đoạn tu hành bỉ ổi như vậy.”

“Trong Ma đạo mượn nhờ tinh huyết của con người tu luyện tất nhiên sẽ không đặc biệt mạnh mà cũng sẽ không quá yếu.”

“Nhưng ma tu trình độ này tuyệt đối không có năng lực ảnh hưởng một phủ một nơi. Thậm chí đất đai một quận, hơn nữa còn liên lụy đến bọn người Kỳ Lâm Vương.”

“Vì vậy chuyện này không phải đơn giản chỉ là tu luyện Ma công như vậy.”

Tô Hoài Ngọc bác bỏ khả năng tu luyện Ma công này.

Nghe xong phỏng đoán của Tô Hoài Ngọc, Cố Cẩm Niên cũng đồng ý gật đầu.

Hắn nói không sai chút nào.

Cường giả tuyệt thế Ma đạo cũng không thèm dùng loại thủ đoạn này để đề thăng tu vi.

Mà cường giả trình độ trung đẳng Ma đạo cũng không có năng lực này. Cho nên chuyện này cũng không phải đơn giản là tu luyện ma công như vậy.

“Đã không phải tu luyện ma công thì sẽ là gì?”

“Không rõ lắm. Nhưng chuyện này tất nhiên đang che giấu bí ẩn càng lớn mà lại có quan hệ cùng Khổng gia.”

Tô Hoài Ngọc phỏng đoán nói.

“Có quan hệ cùng Khổng gia sao?”

Nghe thấy Khổng gia, thần sắc của Cố Cẩm Niên hơi đổi.

“Rất có thể.”

“Cho dù không có liên quan chính cũng chắc chắn có vấn đề.”

“Đúng rồi, lỗ chấn đã bị mang đi.”

Tô Hoài Ngọc nói như thế.

“Mang đi?”

“Ai cho phép?”

Cố Cẩm Niên cau mày hỏi.

Lỗ chấn này nhất định có vấn đề. Lúc trước hắn cũng có chút phỏng đoán chỉ là không có bất cứ bằng chứng gì có thể chứng minh Lỗ chấn tham gia chuyện này.

Nhưng dựa theo trình tự bình thường, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

“Người của Khổng gia đến cưỡng ép mang Lỗ chấn đi.”

“Không ngăn được. Ngay lúc ngươi hôn mê trong mấy ngày. Thúc ngươi đã ra mặt nhưng vẫn không thể ngăn lại.”

“Nhưng mà Ngũ thúc của ngươi không phải người bình thường, chỉ sợ có ý khác.”

Tô Hoài Ngọc nói như thế.

“Đã hiểu.”

Đối với việc Lỗ chấn rời đi, trong lòng Cố Cẩm Niên không có quá nhiều tức giận. Dù sao là người nhà họ Khổng hơn nữa dưới tình huống không có chứng cứ thì thật sự không ngăn được. Nhất là mình còn hôn mê.

Chỉ là hành vi của Khổng gia vẫn có chút khả nghi.

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên cũng không khỏi trầm tư. Trong đầu cũng hiện ra rất nhiều tin tức.

Quận Giang Lăng.

Phủ Bạch Lộ.

Nhà họ Khổng.

Kỳ Lâm Vương.

Đứa trẻ mất đi.

Giấu giếm không báo.

Vật chứa rèn huyết.

Từng tin tức lại hiển hiện trong đầu. Mơ hồ hắn nhận ra có gì đó ở giữa nhưng mà cái khó là đột phá đến điểm mấu chốt cuối cùng.

“Tô huynh, sau khi trở về Kinh, phiền huynh giúp ta làm một việc.”

Cố Cẩm Niên nói như thế.

“Xin thế tử phân phó.”

Tô Hoài Ngọc gật nhẹ đầu, không từ chối.

“Chuyện này đã lớn chuyện, triều đình tất nhiên sẽ nghiêm tra tất cả quận phủ ở cảnh nội Đại Hạ.”

“Có còn phát sinh ra chuyện giống như vậy hay không. Đoán chừng không bao lâu sẽ có công văn xuất hiện.”

“Sau khi có tin tức, bất kể mượn nhờ lực lượng nào, nhất định phải nói cho ta đầu tiên.”

Cố Cẩm Niên nói như thế.

Đầu óc hắn đang có một ý nghĩ nhưng không dám xác định. Cần đạt được càng nhiều tin tức hơn.

“Được.”

Tô Hoài Ngọc gật nhẹ đầu, cuối cùng hắn lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ đưa cho Cố Cẩm Niên.

“Đây là cái gì?”

Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ.

“Xì dầu bí chế.”

“Đồ ăn trong nhà lao không thể ăn. Tuy nói Thế tử điện hạ một lòng vì dân nên những cai tù kia cũng không dám đắc tội nhưng dù sao có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cháo gạo trắng là nhất.”

“Lúc đến mỗi bữa cơm, người nhỏ vào hai giọt. Ta tính thời gian nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhanh là bảy ngày, chậm là nửa tháng Thế tử điện hạ có thể ra ngoài.”

“Mỗi ngày nhỏ hai giọt, vừa vặn có thể đủ ăn.”

Tô Hoài Ngọc vô cùng chân thành nói.

Hắn rất có kinh nghiệm. Dù sao đã từng ngồi tù.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên có chút bất đắc dĩ nhưng mà vẫn nhận lấy lọ xì dầu bí chế này.

Đương nhiên sẽ không ăn. Có trời mới biết Tô Hoài Ngọc làm cái bí chế này ra sao.

“Đi.”

“Thế tử điện hạ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Giờ Mão sẽ phải xuất phát. Xe chở tù của Hình bộ đã đến.”

“Bên ngoài cũng có không ít dân chúng đang nhìn. Nếu như Thế tử điện hạ có hứng thì trước khi rời đi viết một bài thơ đi.”

“Coi như là làm một kỷ niệm.”

Tô Hoài Ngọc không nhiều lời, đứng dậy rời đi.

Lưu lại Cố Cẩm Niên ở một mình trong phòng đợi.

Sau khi Tô Hoài Ngọc rời đi.

Tâm tình của Cố Cẩm Niên cũng dần hòa hoãn lại.

Ước chừng nửa giờ sau.

Người của Hình bộ đi đến, thông tri cho Cố Cẩm Niên là đã đến giờ phải lên đường.

Đây đại khái là phạm nhân mà Hình bộ gọi đi ôn nhu nhất. Hai quan sai của Hình bộ vô cùng khách khí, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.

“Được.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói.

Hai người không dám nhiều lời, chỉ cần Cố Cẩm Niên phối hợp là tốt.

Ước chừng sau hai khắc đồng hồ.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

Theo Hình bộ cùng nhau rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận