Đại Hạ Văn Thánh

1242 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(3)

"Được rồi."

"Cho người vào đi."

Tần Vương không nhiều lời, thu lại lửa giận trong lòng, ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Không bao lâu.

Một bóng người đi tới.

Đó là Trường Vân Thiên.

"Học sinh Trường Vân Thiên, gặp qua Tần Vương điện hạ."

Trường Vân Thiên chào hỏi.

Hắn ta vừa bước vào đã vô cùng thu hút, chỉ riêng tướng mạo đã khiến người ta cảm thấy hảo cảm tăng gấp bội.

"Trường Vân Thiên?"

"Bản Vương nhớ ngươi, lúc Đại Hạ xảy ra thiên tai, hình như ngươi đã lấy ra nửa cuốn kinh văn Thánh Nhân Thiên Mệnh, phải không?"

Nhắc đến cái tên Trường Vân Thiên này, ở trong lòng dân chúng dường như không có ấn tượng gì, nhưng các thế lực lớn đều nhớ kỹ người này, dù sao nửa cuốn kinh văn Thánh Nhân Thiên Mệnh không phải là thứ bình thường.

Cộng thêm Trường Vân Thiên đã làm chuyện tốt nhưng cũng không ở lại kinh đô Đại Hạ, khiến người khác không khỏi kính nể.

Nhưng rốt cuộc Trường Vân Thiên có suy nghĩ gì, không ai biết, đa số mọi người đều vô thức không dò xét đến cùng, dù sao rãnh rỗi không có gì chuyện làm, ai lại đi nghiên cứu một người không có liên quan gì tới mình.

Huống chi ngày ấy, Cố Cẩm Niên bộc lộ tài năng tỏa sáng đến chói mắt, không ai thèm chú ý đến Trường Vân Thiên.

"Vương gia quá khen, học sinh chỉ là cố gắng hết lòng."

Trường Vân Thiên mỉm cười.

"Bản Vương không khen ngươi, chẳng qua nhớ kỹ chuyện này thôi."

Tần Vương biểu lộ rất bình tĩnh, tên Trường Vân Thiên này mặc dù ưu tú, nhưng so với Cố Cẩm Niên đâu tính là gì?

Đương nhiên người tới đều là khách, ông ấy cũng không thể nói như thế.

Nghe được lời nói của Tần Vương, Trường Vân Thiên hơi xấu hổ, chỉ có thể gắng duy trì nụ cười.

"Nói đi, ngươi có biện pháp nào giải quyết khốn cảnh của Bản Vương."

Tần Vương cũng không dài dòng, đối với Trường Vân Thiên này, ông ấy chỉ có thiện cảm bình thường, dù sao ông ấy cũng quen biết Cố Cẩm Niên, phương diện Nho đạo, ông chỉ công nhận Cố Cẩm Niên, mặc kệ là người nào khác, ông đều không công nhận, đặc biệt là người có khả năng uy hiếp được Cố Cẩm Niên.

Tần Vương đều không thèm để ý.

Nhìn thấy phản ứng của Tần Vương, Trường Vân Thiên vẫn lộ ra bình tĩnh, hắn ta chắp tay vái lễ, sau đó lên tiếng.

"Vương gia."

"Tình thế trước mắt, chắc hẳn Vương gia cũng đã thấy được, có người ở trong bóng tối nhắm vào vương gia, học sinh không biết người này là ai."

"Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, xem ra ở vương triều trước sau đều có kẻ địch, Ngự Sử đài, Lễ bộ và các Thượng thư của bốn bộ liên thủ vạch tội, cho dù Vương gia có một trăm cái miệng, cũng không thể giải thích."

"Đáng sợ nhất là chuyện này đã truyền khắp vương triều Đại Hạ, hiện tại với dân chúng mà nói, tiếng xấu đã tạo thành, tất cả mọi người đều biết, Thái tử quản lý quận Lũng Tây rất tốt. Vương gia vì có thể trở thành Thái tử."

"Cho nên trong lúc tức giận, vì chiến tích mà không tiếc sinh mệnh của tướng sĩ, thậm chí còn giam cầm bách tính, độc đoán ngang ngược."

"Tiếng xấu như thế đa tạo thành, cho dù Vương gia giải thích rõ, chỉ sợ cũng không có một chút tác dụng nào, với vạn dân mà nói, Vương gia đã thua, hơn nữa thua hoàn toàn."

Trường Vân Thiên giải thích những chuyện này.

Vừa nghe thấy lời ấy, lửa giận trong mắt Tần Vương không cách nào ngăn được.

Thực ra điều khiến ông ấy thật sự phẫn nộ chính là điều này, Đại Lý Tự gì đó, Ngự Sử đài gì đó, phủ Tông Nhân gì đó, ông ấy đều không sợ, bởi vì cây ngay không sợ chết đứng.

Chuyện ông chưa từng làm, vậy thì ai cũng đừng hòng gán tội cho ông.

Nhưng chuyện được giải quyết trong triều đình, trả lại trong sạch cho mình cũng vô dụng, tiếng xấu trong dân gian, mới là đáng sợ nhất, cũng là thứ khiến người ta phải dè chừng nhất.

Nếu tạo thành tai tiếng, ngươi giải thích thế nào cũng đều vô dụng, miệng người đời rất đáng sợ, miệng nhiều người làm xói mòn được cả vàng, đây không phải chỉ nói mò.

Đầu năm nay không thiếu người bị thuyết âm mưu.

Dân chúng cũng chỉ biết nghe gió bảo mưa.

"Vậy ngươi có cách nào giải quyết những lời đồn này?"

Tần Vương lên tiếng, hỏi người sau.

"Bẩm vương gia, trăm họ đánh giá xấu, học sinh không cách nào thay đổi."

"Nhưng có thể giúp Vương gia làm một việc, khiến Vương gia có thể nhận được thánh ân."

Đối phương trả lời.

Hắn ta nói đúng là lời nói thật, tiếng xấu vang trăm họ không ai có thể giải quyết, trừ khi có một người cực kỳ có uy vọng đứng ra nói chuyện.

Nếu không, ai đến cũng vô dụng, dù sao bất kể ngươi giải thích như thế nào, đối với dân chúng mà nói, chỉ một câu “Làm phụ thân vẫn đau lòng cho nhi tử” là có thể đập tan mọi lời giải thích.

Ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang vờ ngủ, đạo lý này đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng đều có thể áp dụng.

"Thu được thánh ân sao?"

Tần Vương tò mò.

Trường Vân Thiên không vòng vo, cáo tri chuyện vùng Giang Nam cho Tần Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận