Đại Hạ Văn Thánh

924 Đại quân kéo đến, tất cả trở ngại, giết! Giết! Giết! (7)

Như thế.

Lại một ngày trôi qua.

Chuyện hỏa thiêu chùa miếu trong nháy mắt đã lan truyền ra ngoài, hơn một vạn ba ngàn tăng nhân, không ai sống sót.

Bọn họ kháng chỉ bất tuân.

Đó chính là kết cục.

Trong lúc nhất thời, khi tin tức này truyền ra, toàn bộ Đông Hoang cảnh bàn tán xôn xao, mà ba đại Phật Môn cũng hoàn toàn ngồi không yên.

"Hành động của Đại Hạ, làm trái thiên lý."

"Hành vi như thế có khác gì yêu ma? Thiên Mệnh Hầu sát tâm quá nặng, ắt gặp Thiên Khiển."

"Hi vọng hoàng đế Đại Hạ, nghĩ lại cho kỹ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật."

Ba chùa lớn tỏ thái độ ngay trước tiên.

Ba câu nói này ý tứ cũng rất thẳng thắn.

Chùa Tiểu Duyên là cảm thán, nhưng cũng đã phẫn nộ.

Chùa Đại Âm là trực tiếp giận dữ mắng mỏ, càng chỉ mũi về phía Cố Cẩm Niên.

Về phần Mật Tông Thượng Hành, thái độ họ có thâm ý nhất.

Để vương triều Đại Hạ dừng tay bây giờ, còn có thể trao đổi, nếu chấp mê bất ngộ, Phật môn khả năng sẽ phải động thủ.

Rất nhiều thế lực đều thấy, Phật môn biểu hiện cực kỳ không bình thường, xảy ra loại chuyện này, ba đại Phật môn chỉ nói ngoài miệng vài câu, nhưng trên thực tế lại không thật sự can dự.

Làm người ta tràn đầy nghi hoặc.

Mà vương triều Đại Kim và vương triều Phù La, cũng cho thấy thái độ ngay từ đầu.

Vương triều Phù La dẫn năm mươi vạn quân binh tiến về biên cảnh, hi vọng vương triều Đại Hạ có thể tỉnh táo lại, nếu như cần thiết, vương triều Phù La sẽ dốc hết toàn lực, cứu vớt tăng nhân của Phật môn Đại Hạ.

Vương triều Đại Kim dẫn năm mươi vạn quân binh, cũng chạy tới biên cảnh, kêu gọi vương triều Đại Hạ cùng Phật môn tiến hành đàm phán, mà không phải mê muội giết chóc.

Hai đại vương triều đều đã phái binh, sự việc đến một bước này, mặc dù còn đang nằm trong phạm vi kiểm soát.

Nhưng ai cũng biết, nếu như không cẩn thận khai chiến thật, lúc đó ai cũng không có cách nào khống chế tình hình, sẽ chỉ càng ngày càng kịch liệt, rất có thể dẫn ra đại chiến ở Đông Hoang.

Ba vương triều cường thịnh nổ ra chiến tranh.

Mà đối với nước Hung Nô, đây xem như là cơ hội trời ban, nếu ba đại vương triều chém giết lẫn nhau, nước Hung Nô đương nhiên có thể chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Thậm chí còn có thể rửa sạch mối nhục, lần nữa đoạt lại thành Thập Nhị, thậm chí không chỉ đoạt mỗi thành Thập Nhị, mà còn có thể chiếm đoạt rất nhiều thành trì.

Về phần vương triều Đại Hạ.

Giống như đã biết nước Hung Nô đang suy nghĩ gì.

Ngay ngày hôm đó, Lễ bộ đã ban bố chiếu văn.

Lần nữa vạch rõ toàn bộ sai lầm của Phật môn, sau đó trách cứ hành động của vương triều Phù La và vương triều Đại Kim, hai đại vương triều không có quyền can thiệp vào nội chính của Đại Hạ.

Binh bộ Đại Hạ cũng hưởng ứng ngay đầu tiên, nếu như xảy ra chiến tranh, Binh bộ tuyệt đối sẽ trực tiếp phát binh chém giết với hai nước.

Nếu hai đại vương triều dám đặt chân vào bên trong Đại Hạ một bước, xem như hai đại vương triều tuyên chiến với vương triều Đại Hạ.

Không cho họ bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Có chiến tất ứng.

Đồng thời phong tỏa nước Hung Nô trước tiên, cử binh tám mươi vạn, cùng biên cảnh chém giết, ngựa đạp vương đình, không tiếc bất cứ giá nào.

Tin tức này truyền ra khiến nước Hung Nô không cười nổi nữa.

Vốn cho rằng có thể từ đó mò được chỗ tốt, lại không ngờ vương triều Đại Hạ đã sớm nhìn rõ tất cả.

Chỉ cần khai chiến, nước Hung Nô tất sẽ diệt vong.

Không cho cơ hội nào.

Muốn ngư ông đắc lợi sao? Si tâm vọng tưởng.

Về phần bên trong Binh bộ, từ trên xuống dưới chỉ truyền đạt ba chữ.

【 Chuẩn bị chiến】

Không có lời giải thích dư thừa, cũng không nói lời thừa thãi.

Toàn thể tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Đem nhiệt huyết vẩy lên chiến trường, đánh ra quốc uy của Đại Hạ.

Trận chiến này đã không phải là lựa chọn giữa chiến hay không chiến, mà là chọn uy nghiêm của đại quốc.

Chuyện của vương triều Đại Hạ đã đến phiên vương triều khác khoa tay múa chân từ lúc nào?

Chuyện nội bộ, giải quyết trong nội bộ.

Đến phiên người khác nhúng tay vào sao?

Đây là ranh giới cuối cùng của vương triều .

Mà trong một ngày này.

Cách quận Quý Dương không đến trăm dặm.

Lại xảy ra một việc.

Có lẽ là Phật môn đã học được cách thông minh.

Bên ngoài quận Quý Dương, có một ngôi chùa tên Thiên Vân, ngôi chùa này không tính là đặc biệt lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, tăng nhân của tất cả chùa miếu xung quanh đều tụ tập toàn bộ ở đây.

Số lượng nhiều còn hơn trước đó, khoảng hơn hai vạn tăng nhân, nhưng lần này bọn họ học được thông minh, không tự mình gom củi chờ chết.

Mà là triệu tập tín đồ dân chúng, tập trung lại ở xung quanh ngôi chùa.

Muốn dùng dân chúng ngăn cản thiết kỵ Đại Hạ.

Một chiêu này rất thâm hiểm.

Cũng rất đáng sợ.

Nếu chỉ đơn thuần là diệt Phật, chuyện này không có quan hệ gì, nhưng nếu liên lụy đến dân chúng vô tội thì không được.

Đến lúc đó thế lực khắp nơi đều sẽ khiển trách vương triều Đại Hạ, không chỉ như thế, nếu quét ngang tới như trước đó, Phật môn tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn khác, dẫn tới thiên tượng trừng phạt.

Cho nên một chiêu này, có thể xưng là không thể phá giải.

Chuyện này cũng bị vô số thế lực chú ý, vương triều Đại Hạ, vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, nước Hung Nô, các nước Đông Hoang, thậm chí vương triều Trung Châu cũng đang nhìn chăm chú.

Đặc biệt trong triều đình Đại Hạ còn tranh luận rất lớn.

Nếu như nói trước đó đều nghiêng về phía ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Nhưng gặp chuyện này có quá nhiều người phản đối.

Ở đó có cả dân chúng bình thường, thật sự không thể làm bậy, đến cuối cùng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng hạ mật lệnh, để Cố Cẩm Niên suy nghĩ kỹ càng.

Dính đến dân chúng vô tội, không thể đùa giỡn.

Bên ngoài chùa Thiên Vân.

Ít nhất có mười vạn tín đồ tụ tập, bọn họ ngồi lưng đối lưng, hình thành một vòng tròn, làm cho người ta có một loại cảm giác thấy chết không sờn.

Căn bản không sợ thiết kỵ Đại Hạ.

Vương Bằng suất lĩnh ba ngàn thiết kỵ đến đây, thấy tình cảnh này trong mắt cũng rất lo lắng và do dự.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Vương Bằng không dám làm loạn, chỉ có thể đợi Cố Cẩm Niên đến.

Như thế.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Rốt cuộc, đội ngũ của đại quân trùng trùng điệp điệp xuất hiện.

Là Cố Cẩm Niên.

Thống lĩnh hai vạn bảy ngàn thiết kỵ đến chùa Thiên Vân.

Ngay trong đại quân.

Cố Cẩm Niên đã biết được tình huống ở chùa Thiên Vân.

Dùng huyết nhục dân chúng đến ngăn cản đại quân thiết kỵ.

Một chiêu này.

Chính xác là quá ác độc.

Nhưng một chiêu này.

Cũng hoàn toàn hữu dụng.

Ngay cả Cố Cẩm Niên cũng sinh ra do dự và băn khoăn trong lòng.

Là giết.

Hay không giết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận