Đại Hạ Văn Thánh

Chương 644 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?(7)

Sau đó Mạnh học sĩ cùng Diêm Công sẽ chỉ vào bên trong văn chương, đoạn miêu tả bọn họ nói.

“Thấy không, Mạnh học sĩ cùng Diêm Công này chính là nói về chúng ta.”

Vẻ mặt phách lối.

Mọi người không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu khen hay. Ai dám nói không tốt sao? Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu được sách Cổ Kim tán thành mà ngươi dám nói không tốt sao?

Cam đoan xú danh của ngươi sẽ lớn.

Cho nên từng Đại Nho này đều rất kích động.

Mà đối mặt với ánh mắt cuồng nhiệt của các Đại Nho này.

Cố Cẩm Niên cười khổ không thôi.

“Chư vị, đây là lâm thời làm thơ, chỉ sợ quá mức vội vàng nên viết thi từ văn chương không tốt lắm.”

“Nếu sau này thật sự có cơ hội đi bái phỏng thì học sinh nhất định sẽ viết một bài thơ cho chư vị, mỗi người một bài.”

Cố Cẩm Niên nói như thế.

Nghe xong lời này, mọi người hoàn toàn kích động, con mắt nhanh đỏ lên.

Hưng phấn đến mức hô hấp dồn dập.

“Thế tử điện hạ, người nói thật sao?”

“Thế tử điện hạ, lão phu đọc ít sách, người sẽ không gạt ta chứ?”

“Thật sự là mỗi người một bài sao?”

“Trời, Thế tử điện hạ, chuyện này là thật sao?”

Mọi người kích động, bọn họ huyên náo như vậy kỳ thật chỉ mong Cố Cẩm Niên viết một bài là đủ rồi.

Không ngờ thế mà Cố Cẩm Niên đồng ý viết cho mỗi người một bài sao?

Đây quả thực chính là ngạc nhiên vui mừng cực lớn.

“Xin chư vị tiên sinh yên tâm.”

“Học sinh đã đồng ý thì sẽ không lừa gạt.”

“Chỉ là học sinh không xác định lúc nào đi. Nhưng mà sinh thời cũng sẽ đi du lãm sơn hà một lần.”

“Đương nhiên, có chuyện gì vẫn mong chư vị giúp đỡ một chút.”

“Trong khoảng thời gian này, học sinh bị hãm sâu vào trong tranh luận. Có một số việc học sinh không tiện giải thích, chỉ có thể ký thác, lời đồn dừng ở trí giả.”

“Mong rằng chư vị tiên sinh giúp đỡ thêm.”

Cố Cẩm Niên cũng không nhiều lời, nói ra suy nghĩ của mình.

Làm thơ không có vấn đề.

Nhưng cũng nên bày tỏ một chút. Hiện tại ta đang gặp phiền phức, các ngươi nếu không đứng ra hỗ trợ thì có mặt mũi sao?

Vừa dứt lời.

Mọi người nhất thời kịch liệt.

“Tranh luận sao? Ai dám mắng Thế tử điện hạ vậy?”

“Lời đồn dừng ở trí giả sao? Thế tử điện hạ, lão phu chính là trí giả, chờ sai khi tham gia xong gia yến của Khổng gia, lão phu sẽ trở về đem những người phát tán lời đồn kia đều gọi đến, mắng từng người. Xin Thế tử điện hạ yên tâm.”

“Thật đáng hận. Thế tử điện hạ vì dân giải oan, vì nước Lập Ngôn, tài hoa hơn người, tuyệt thế vô song. Vậy mà đám cẩu tặc dám hãm hại. Lão phu nhớ kỹ, không phải vừa rồi có một đám người trẻ tuổi còn ở đây châm chọc Thế tử điện hạ sao?”

“Chư vị, ai muốn theo lão phu cùng nhau đi giáo huấn một vài tên rùa rụt đầu đó.”

Mọi người thi nhau nói. Thậm chí mấy Đại Nho hung hãn trực tiếp vung cánh tay lên, muốn đi giáo huấn mấy người trẻ tuổi lúc trước.

“Ta đến.”

“Lão phu đến.”

“Đi đi đi, lão phu đã hai mươi năm đều không động võ. Hôm nay hoạt động gân cốt một chút.”

Nhất thời không ít Đại Nho hưởng ứng lời hiệu triệu.

Mà Cố Cẩm Niên cũng lập tức ngăn lại.

“Chư vị tiên sinh, không cần thiết như thế. Nhỡ đâu các người bị thương.”

Cố Cẩm Niên không ngờ mọi người lại cuồng nhiệt như thế, cho nên vội vàng khuyên can. Chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì cũng không tốt lắm.

Nhưng lúc này, Đại Nho dẫn đầu khoát tay áo, chậm rãi cởi Nho bào trên người mình.

Nháy mắt một khối cơ bắp xuất hiện.

Mặc dù ông ấy có chút cao tuổi nhưng khối cơ bắp này nhìn vẫn có chút kinh khủng.

“Thế tử điện hạ.”

“Trước khi lão phu trở thành Đại Nho có danh xưng là phích lịch thủ Thanh Châu. Ngươi yên tâm không ai có thể làm lão phu bị thương.”

“Thế tử điện hạ, những năm nay chúng ta trở thành Đại Nho không chỉ dựa vào học vấn. Có đôi khi dựa vào chính là nắm đấm.”

“Thế tử điện hạ, thế hệ người đọc sách của chúng ta ít nhiều đến biết chút võ nghệ. Không giống với người đọc sách hiện tại, từng người chỉ biết đến đọc sách, cũng không tập võ, Thế tử điện hạ cần phải lấy đó làm gương, luyện võ nhiều chút.”

Vẻ mặt bọn họ bình tĩnh, trong mắt tràn đầy tự tin.

Sau đó từng người rời đi.

Lưu lại Cố Cẩm Niên có chút trợn mắt há mồm.

Mà bọn họ rời đi cùng truyền đến từng tiếng nói.

“Nghèo lại ích kiên, không ngã ý chí thanh tao. Đợi chút nữa một nửa giao cho ta, một nửa giao cho các ngươi.”

Phích lịch thủ Đại Nho nói như vậy.

“Cái này không được. Ngươi lấy một nửa, nửa còn lại làm sao đủ phân cho chúng ta?”

“Đúng đúng đúng.”

Mọi người cãi lộn.

Bởi vì nguyên nhân phân chia người có chút không thỏa đáng.

Đúng vào lúc này, có người đề nghị nói.

“Vậy thì đem toàn bộ đám người Nhạc Nho kia chộp đến, giáo dục cho tốt là đủ đúng không?”

Vừa dứt lời, trong mắt mọi người đại hỉ.

“Đúng đúng đúng. Đem lão già Nhạc Nho kia bắt đến đánh một trận.”

“Lần này đủ rồi, lần này đủ rồi.”

“Mỗi người một tên. Đợi chút nữa nhất định đừng nhẹ tay. Nhưng mà vẫn phải tuân theo quy củ, không cần phải lén lút cứ đường hoàng mà đến.”

Bọn họ nghị luận ầm ĩ.

Cố Cẩm Niên cũng hoàn toàn tê dại.

Đám Đại Nho này đúng là đa tài đa nghệ.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên cũng ý thức được một việc. Võ đạo của mình đúng là phải vững chắc thêm một chút.

Cũng vào lúc này.

Giọng nói của Dự Vương vang lên bên tai.

“Cẩm Niên, cùng cữu cữu đi một chút.”

Giọng nói vang lên.

Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, lập tức đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận