Đại Hạ Văn Thánh

1319 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !

Hành lang Dương phủ.

Hơn mười vị quan viên ngồi ngay ngắn bên trong đại đường.

Ban đầu, có rất nhiều người tới hỏi thăm, nhưng khi nhìn thấy những người tới đây không phải Quốc Công thì cũng là Hầu gia hoặc là những quan lớn trong triều.

Các quan viên có phẩm cấp thấp hơn cũng hiểu rõ mà tự mình xin cáo lui. Cấp bậc thấp, chen một chân vào cũng không có ý nghĩa gì, mà còn bị phía trên nhòm ngó nghi ngờ.

Chỉ là lúc này, giọng nói của nô bộc vang lên.

"Lão gia, Hộ Bộ Thượng thư Hứa Ngôn, Hứa đại nhân cầu kiến."

Nghe thế, cả đám người sững sờ, giọng nói của Binh Bộ Thượng thư Triệu Ích Dương vang lên.

"Hứa Thượng thư cũng tới, quả nhiên dưới gầm trời này, bạc vẫn là quan trọng nhất."

Nghe thấy Hứa Ngôn đến đây, Triệu Ích Dương cũng không ngốc, nháy mắt hiểu ra mục đích ông ta tới là gì.

"Ha ha ha, Hứa đại nhân đúng thật là co được dãn được."

"Khoan nói những chuyện khác, trong buổi triều hôm nay, Hứa đại nhân còn làm khó làm dễ Dương đại nhân và Vương đại nhân một phen, không ngờ tới bây giờ còn không biết xấu hổ mà tới đây cầu kiến."

"Ai nha, có ai qua được cám dỗ của tiền bạc đâu?"

Mấy người liên tục hùa theo, mỗi người một câu, chê cười Hứa Ngôn, mà mục đích làm như vậy, đơn giản là để Dương Khai và Vương Khải Tân vui vẻ.

Cũng coi như là để hai người xả giận.

"Dương đại nhân, từ khi kế hoạch Bất Dạ Thành Đại Hạ bắt đầu, Hứa Ngôn Hứa đại nhân đã không ít lần châm chọc, bây giờ nhìn thấy vụ làm ăn này có thể kiếm tiền, ông ta lại muốn chia một chén canh, loại người này thật là lòng tham không đáy mà."

Người vừa nói là một vị Quốc công, lời ông ta là đang ra hiệu với Dương Khai, nếu không tiện từ chối, ông ta có thể ra mặt giải quyết Hứa Ngôn này.

"Đúng đúng đúng, Hứa đại nhân châm chọc không ít lần."

"Ông ta cứ khăng khăng nói Bất Dạ Thành Đại Hạ làm ăn không tốt, mà trong buổi triều hôm nay, còn cố ý cắt giảm cấp phát cho Lễ Bộ và Công Bộ, còn nói cái gì mà đợi hai vị đại nhân tới Hứa phủ xin lỗi."

"Đúng là đáng ghét."

Các quan viên thi nhau hùa theo, bình thường Hộ Bộ cũng khiến cho các quan viên này khó chịu không ít, những hành động như cắt giảm bạc hoặc từ chối chi bạc đã đủ làm quan viên khó chịu trong lòng rồi.

Bây giờ thì hay rồi, trong triều mọc ra hai cây rụng tiền, ai thèm để ý đến Hứa Ngôn nữa?

Nói cách khác, trước kia Hứa Ngôn phách lối bao nhiêu, hôm nay sẽ càng hèn mọn bấy nhiêu.

Biết là lời nịnh nọt mà thôi, nhưng nghe đám người nói vậy, trong lòng Dương Khai cũng cực kỳ thoải mái, cười qua loa một tiếng, sau đó mở miệng nói.

"Các vị."

"Xét về vấn đề cá nhân thì lão phu và Hà đại nhân cũng không có khúc mắc gì nhiều."

"Nói theo hướng khác, Hứa đại nhân mặc dù keo kiệt, nhưng cũng là vì vương triều Đại Hạ của chúng ta, về việc này Hứa đại nhân không làm sai gì cả."

"Còn nữa, Thiên mệnh Hầu cũng đã nói, Bất Dạ Thành Đại Hạ này, nên có càng nhiều người cùng tham gia thì càng tốt, thứ nhất là người tài giỏi sẽ làm được nhiều thứ hơn, thứ hai là tiếp thu ý kiến của nhiều người, bạc trên đời này kiếm hoài không hết."

"Càng nhiều người, lực lượng lại càng lớn, Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng càng ngày càng tốt hơn."

"Nếu vì chuyện này mà đắc tội với Hứa đại nhân, sau này Hứa đại nhân làm khó làm dễ chúng ta, cho dù chỉ là kéo dài mấy cái kế hoạch phát triển của Bất Dạ Thành Đại Hạ, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng không phải là chuyện tốt, các vị cảm thấy thế nào?"

Dương Khai đã hiểu rõ vì sao Cố Cẩm Niên để ông ta và Vương Khải Tân khoe khoang của cải rồi.

Thật ra chính là đang khoe khoang tài lực và lôi kéo càng nhiều người hơn.

Bất Dạ Thành Đại Hạ, sẽ không chỉ phát triển ở kinh đô Đại Hạ, dựa theo kế hoạch của Cố Cẩm Niên, Bất Dạ Thành sẽ phát triển chi nhánh ở tất cả các phủ thành của vương triều Đại Hạ.

Ngay cả sau này, khi dân số tăng thêm, nhu cầu sinh hoạt càng cao hơn, Bất Dạ Thành sẽ mở thêm nhiều chi nhánh ở các châu, huyện.

Mà lợi nhuận lớn nhất trước mắt của Bất Dạ Thành Đại Hạ chính là việc thuê bán cửa hàng, cho nên nhất định phải nhanh chóng xây dựng và hoàn thiện toàn bộ công trình, xây càng nhiều, bán ra càng nhiều, thu bạc cũng càng nhiều.

Toàn bộ quá trình này nếu chỉ có Thiên Mệnh Hầu, Dương-Vương hai người bọn họ, còn có Thái Tử cùng Tần Vương tham gia, cũng vẫn nằm trong phạm vi quyền hạn, nhưng có một số việc thật sự không quản hết được.

Nói thế nghĩa là nếu hạng mục công việc bị chậm trễ, tiến trình hoàn thiện cũng chậm, tiền kiếm được cũng ít đi.

Đương nhiên là nếu mọi người cùng nhau tham dự, ai cũng có phần ai cũng vui vẻ, rất nhiều việc sẽ nhanh chóng được giải quyết. 

Đây là đạo lý chốn quan trường, cũng là đạo lý chốn thương trường.

Làm ăn càng lớn, số người tham dự phải càng nhiều, các vấn đề sẽ được xử lý nhanh chóng, cũng sẽ kiếm được nhiều bạc hơn.

Cho nên nếu Hứa Ngôn muốn tham dự thì là một chuyện tốt, mà Bất Dạ Thành Đại Hạ còn là một kế hoạch rất lớn, nếu có sự giúp sức của ông ta, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Dương đại nhân thật là rộng lượng, so sánh ra lại càng thấy một số người thật là tiểu nhân."

"Không hổ là Lễ bộ Thượng thư, chỉ với sự rộng lượng này cũng khiến lão phu bội phục, bội phục."

"Dương đại nhân, nếu trên triều có chỗ nào mạo phạm đến ngài, mong rằng Dương đại nhân không để bụng, là do lão phu không đúng."

Nghe Dương Khai nói vậy, cả đám người thi nhau đứng dậy, cúi đầu bái Dương Khai một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận