Đại Hạ Văn Thánh

CHương 363 Tuyên chiến? Mật lệnh của Hoàng đế, lão gia tử xuất chinh! Để Cẩm Niên làm thơ? Hung Nô hoà thân?(4)

Sau khi dương Hàn Nhu nói.

Đám người cũng không tiếp tục nhiều lời bắt đầu lật xem phía sau.

Phía sau chính là một chút lời chứng còn có một số thứ bổ sung.

Cùng quan viên phê duyệt bổ sung nói rất rõ. Tổng kết lại chính là đầu tiên cá cược không tốt làm hỏng lòng người, bán vợ con lấy tiền đến phát rồ.

Cuối cùng tổng kết ra là ý nghĩ của Trương Minh cùng chuyện này đến cùng có bao nhiêu ác liệt. Đề nghị bên trên nghiêm phán.

Đại khái chính là những thứ này.

Sau nửa canh giờ đám người đã xem hết toàn bộ hồ sơ.

Sau khi xem hết hồ sơ, tâm tư của mỗi người cũng có chút cổ quái. Nội dung phía sau kỳ thật không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng suy cho cùng vẫn thấy thời gian quá nhanh.

“Văn Cảnh tiên sinh lựa chọn năm phần hồ sơ kèm hình phạt này tuyệt đối không có khả năng chỉ để cho chúng ta tùy tiện bình luận vài câu.”

“Xem ra là muốn chúng ta làm một số chuyện. Nếu không mà nói trực tiếp bình luận vài câu thì hiệu quả sẽ cực kém.”

Giang Diệp Chu nói, hắn dần dần suy nghĩ minh bạch.

Hồ sơ này chính là có vấn đề.

Tô Văn Cảnh nhất định đã phát giác ra được. Chỉ là hắn không nói mà để mọi người tự tìm ra.

Đương nhiên cũng không phải nói là để mọi người đi lật lại bản án mà là từ đó tìm ra chứng cứ. Không thể tùy tiện cho vài câu đánh giá là được.

Phần hồ sơ này là khảo nghiệm. Khảo nghiệm phương diện năng lực của bảy người bọn họ.

Lời nói của Giang Diệp Chu cũng làm Cố Cẩm Niên tán đồng.

Nếu như hôm nay Văn Cảnh tiên sinh không nói đến chuyện kia thì Cố Cẩm Niên thật đúng là sẽ không quá để ý.

Lúc trước lên núi gặp được khảo hạch, ai có thể ngờ rằng Tô Văn Cảnh lại để quan phủ các nơi đi thực hành đâu?

Vậy bây giờ, cái hồ sơ này chính là một khảo nghiệm mới.

Nếu quả thật chỉ ngu ngốc đánh giá vài câu thì khoảng cách đào thải là không xa.

Nghĩ đến đánh cược cùng Tô Văn Cảnh có lẽ chuyện này mình cần phải để ý hơn.

“Việc này thúc thúc của ta là Tả thị lang Hình bộ, Tô huynh đi với ta một chuyến tìm thúc thúc ta tìm hiểu một chút.”

“Dao Trì ngươi cùng Hàn Nhu muội muội về Dương phủ một chuyến. Hàn Nhu muội muội, ngươi đi tìm gia gia của mình ở bên cạnh nghe ngóng, nhớ kỹ xem thần sắc của gia gia ngươi biểu lộ ra như thế nào, bất kỳ chi tiết nào cũng không thể bỏ qua, chỉ nhằm vào vụ án này không nhằm vào các cái khác.”

“Vương huynh sinh ý nhà ngươi trải rộng khắp ngũ hồ tứ hải. Chắc ở Bạch Lộ phủ cũng có cửa hàng nên có thể đến hỏi cẩn thận một chút. Giang huynh ngươi phối hợp với Vương huynh chịu khó một chút.”

“Lý Cơ, chuyện này ngươi cũng vào trong cung hỏi thăm phụ thân ngươi. Nhìn xem Thái tử gia có biết hay không.”

“Chư vị thấy như thế nào?”

Cố Cẩm Niên ra lệnh. Đây đã là khảo nghiệm, vậy thì Cố Cẩm Niên liền nâng lên mười hai phần tinh thần.

Ngược lại, hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của vị viện trưởng đại nhân này bán thuốc gì?

“Được không có vấn đề.”

“Tốt ta lập tức chuẩn bị.”

Không biết vì cái gì mà trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác không nói được, từ nhỏ đến lớn đều không có cảm giác như vậy.

Chăm chú làm một việc mà lại rất có tinh thần trọng nghĩa.

Nhất là Lý Cơ nếu thật là án oan, vậy thì bởi vì mình lật lại bản án mà trong lòng tràn đầy cảm giác nghĩa khí. 

“Vậy được chúng ta đi.”

“Ngày mai vào giờ này, ở chỗ này gặp lại.”

Cố Cẩm Niên cất hồ sơ kỹ càng, sau đó giao cho Tô Hoài Ngọc rồi trực tiếp khởi hành rời đi. 

Văn Cảnh tiên sinh cũng đã nói, một tháng này chính là để điều tra hồ sơ vụ án, không có ước thúc quy định gì. Ngay cả học đường cũng có thể không cần đi. 

Tự do hoạt động.

Cố Cẩm Niên rời đi, mọi người cũng không nói nhiều, đều lần lượt rời đi tranh thủ sớm chút thời gian giải khai bí mật.

Như thế.

Sau nửa canh giờ.

Hoàng cung Đại Hạ.

Phủ Thái tử.

“Thái tử điện hạ, bây giờ trong nước còn chưa hoàn toàn ổn. Nếu như xuất kích, Hung Nô chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến bách tính vừa mới được hưởng vài ngày tốt lành. Nếu khai chiến thì sẽ nổi lên kêu than khắp nơi.”

“Điện hạ nhất định phải đi tìm bệ hạ. Bất kể dùng biện pháp gì đều nên thuyết phục bệ hạ thu liễm tâm hiếu chiến.”

Bên trong phủ Thái tử. 

Vẻ mặt Dương Khai phiền muộn, khẩn cầu Thái tử đi thuyết phục Hoàng đế.

Mà trong hành lang.

Thái tử ngồi ở bên trên thủ tọa sắc mặt cũng có chút bất đắc dĩ.

“Thái độ của hoàng thượng kiên quyết, lúc này ngươi muốn ta đi chẳng phải là để cho ta chịu mắng sao?”

“Còn nữa, việc làm của Hung Nô chính xác là tàn nhẫn, giết sạch cả 2000 người trong thôn hơn nữa còn đem bêu đầu thị chúng tướng lĩnh Đại Hạ ta.”

“Hành vi như thế đã đáng để khai chiến. Đi không được, đi không được.”

Thái tử vô cùng bất đắc dĩ.

Nếu là ngày bình thường đi thuyết phục vài câu còn được, nhưng đây là thời khắc mấu chốt mình mà đi là tìm chết.

Tốt nhất là không đi.

“Thái tử điện hạ.”

“Chịu mắng mấy câu thì có sao? Chuyện này nhất định là có người ở phía sau giở trò. Tâm hắn đáng chết, muốn nhìn thấy Đại Hạ chinh chiến, chúng ta không thể để yên.”

Dương Khai tiếp tục tận tình khuyên bảo.

Thái tử hít một hơi thật sâu cũng không trả lời.

Một lúc lâu sau giọng nói của hắn không khỏi vang lên.

“Được rồi, ta không thể đi, ít nhất hiện tại không thể đi, nhưng mà các ngươi có thể đi tìm một người. Có lẽ hắn có biện pháp.”

Thái tử nói, dù sao hắn sống chết đều sẽ không đi nhưng có thể chỉ cho Dương Khai một con đường.

“Xin hỏi Thái tử là người phương nào?”

Dương Khai đứng dậy khuôn mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ. 

“Truyền Thánh Công.”

“Hắn biết sự tình so với ngươi còn nhiều hơn nếu như hắn ra mặt có thể nói rõ tiền căn hậu quả.”

“Trước mắt cũng chỉ có Truyền Thánh Công, có thể cùng nước Hung Nô trao đổi tốt.”

“Nếu như hắn không có cách vậy thì hãy làm tốt, chuẩn bị khai chiến đi.”

Ngữ khí của Thái tử rất chắc chắn.

Năng lực của Truyền Thánh Công hắn biết rõ. Đừng nhìn ở trên thi hội Đại Hạ bị lão gia tử mắng vài câu liền lộ ra vẻ thường thường không có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận