Đại Hạ Văn Thánh

888 Bảng danh sách Thiên mệnh, đại thế chi tranh, thiên địa chúc phúc, bảo vật đệ thất cảnh.(2)

"Đông Hoang ma quật sao?"

"Nếu có thể hoàn toàn chắc chắn thì cứ để bọn họ đi thôi. Nhưng nếu không có niềm tin tuyệt đối thì vẫn phải áp chế lại, để bọn họ chờ một chút. Chí ít chờ sau khi Thiên tai kết thúc lại bắt đầu việc này."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, đây là suy nghĩ của ông ấy.

Có thể làm nhưng Từ Thái Nhất có chút khó.

"Bệ hạ, chuyện Đông Hoang ma quật này, các đại tiên môn chắc chắn đã có chủ ý, sợ rằng cho dù là bệ hạ mở miệng, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không quá để ý."

Từ Thái Nhất nhắm mắt nói.

Tiên môn mặc dù đang ở bên trong phạm vi quản hạt của các đại vương triều nhưng cũng không có nghĩa là tiên môn sẽ nghe từ vương triều lời nói.

Tiên môn cùng vương triều, ở vào trạng thái cộng sinh, không quấy nhiễu chuyện thế tục. Nếu như vương triều có cái gì bận bịu cần tiên môn giúp, tiên môn tỉ lệ lớn chọn xuất thủ, chỉ là tiên môn cũng có ý nghĩ của chính họ.

Đã quyết đặt làm chuyện gì thì không đến lượt vương triều đến nhúng tay. Đương nhiên lúc làm cũng sẽ thông báo một tiếng. Đây là lời nói thật.

Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc.

Một lúc sau.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng nói.

"Để chính bọn họ giày vò đi, nhưng mà ít nhiều cũng cảnh cáo một chút. Nếu như rước lấy thị phi gì thì trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ."

Trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tinh tường tiên môn là một đám người nào.

Thiên hạ này, bất kể là tiên môn, hay là Phật môn, hoặc là yêu ma, kỳ thật căn bản cũng không để ý đến vương triều. Dĩ vãng đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng kết quả sau cùng, chính là lưỡng bại câu thương.

Vương triều không có chỗ tốt, những này tiên môn thế lực cũng không có cái gì chỗ tốt, cuối cùng quyết định cùng đàm.

Dù sao tiên môn cùng Phật môn, đều nghĩ đến thành tiên, đối đồ vật thế tục không cảm thấy rất hứng thú, mà vương triều đối tu tiên cũng không có cảm giác gì, cho rằng có chút Phiêu Miểu hư vô, từ đó không xâm phạm lợi ích của mọi người. Thậm chí hiệp trợ lẫn nhau.

Cũng liền tạo thành cục diện hiện tại này.

Cho nên Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhiều lời.

Nhưng mà các đại vương triều kỳ thật đối tiên môn đều không hữu hảo, đáy lòng đều muốn diệt trừ, nhưng bởi vì vấn đề thế lực, lại không thể không lợi dụng tiên môn. Cho dù là vương triều Trung Châu cũng muốn mượn nhờ lực lượng của tiên môn.

Đây là thế cục mà không ai có thể thay đổi.

Trừ phi có người, có thể nhất thống thiên hạ, như vậy mới có thể để cho tiên môn phủ phục tại dưới chân vương triều.

Cũng chính bởi vì kiêng kị này mà Vĩnh Thịnh Đại Đế kiên quyết chống lại việc Phật môn nhập Đại Hạ. Có một tiên môn không nghe lời đã đủ rồi, nếu như còn xuất hiện một Phật môn vậy thì Vương triều Đại Hạ đến cùng ai làm chủ?

Là Hoàng đế như ông làm chủ? Hay là những tên Tiên Phật làm chủ?

"Tuân chỉ."

Từ Thái Nhất nhẹ gật đầu.

Nhưng mà cuối cùng, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế lại lần nữa vang lên.

"Còn có, thông báo cho người của tiên môn rằng Vương triều Đại Hạ cũng muốn tham dự vào. Có thể không cần phải phân chia công lao nhưng cũng muốn kiếm một chén canh. Để Tô Văn Cảnh mang theo Cẩm Niên cũng đi trấn áp ma quật."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Tiên môn dám hạ thủ đối với Đông Hoang ma quật, đoán chừng mười phần chắc chín. Kể từ đó mà nói, Vương triều Đại Hạ có thể kiếm một chén canh, mà một chén này canh, Vĩnh Thịnh Đại Đế tất nhiên muốn cho Cố Cẩm Niên. Tru diệt yêu ma, cái công đức này cũng không ít, đối Cố Cẩm Niên mà nói, tuyệt đối là có lợi.

"Thần tuân chỉ."

Từ Thái Nhất nhẹ gật đầu, trực tiếp đáp ứng.

Đợi sau khi Từ Thái Nhất đi.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi vang lên.

"Đem việc này thông báo cho Cẩm Niên, để hắn có đoán cảnh."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

"Tuân chỉ."

Ngụy Nhàn trực tiếp lĩnh chỉ.

"Tuyên lục bộ Thượng thư đến đây."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng lần nữa, cảnh nội Đại Hạ sắp xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy không thể không dự cảnh. Các quận nhất định đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Tối thiểu nhất phải thiết kho lúa, chẳng may thật xảy ra Thiên tai nhân họa gì.

Tối thiểu nhất có lương thực đủ, có thể ổn định dân chúng, không đến mức xảy ra chuyện dân biến.

Mà cùng lúc đó.

Ở trong thư viện Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên một thân một mình trong phòng, xử lý một ít chuyện.

Chúng Sinh Thụ trong đầu, xuất hiện một đoàn ánh sáng kim sắc, không phải trái cây, so trái cây màu vàng óng lớn hơn nhiều lắm.

Sau khi phong hầu kết thúc đã xuất hiện tình huống như vậy.

Cụ thể là nguyên nhân gì, Cố Cẩm Niên không rõ lắm, bởi vậy mấy ngày nay một mực đều nghiên cứu.

Cũng vào lúc Cố Cẩm Niên nghiên cứu.

Một giọng nói ở bên ngoài vang lên.

"Hầu gia, Hầu gia,"

Là giọng của Ngụy Nhàn.

Nghe được giọng nói này, Cố Cẩm Niên không khỏi đứng dậy, đem cửa phòng mở ra chỉ thấy Ngụy Nhàn đứng ở ngoài cửa, có vẻ hơi gấp gáp.

"Ngụy công công, có chuyện gì sao?"

Cố Cẩm Niên hơi có vẻ hiếu kì, không rõ đối phương làm sao đột nhiên đến chơi.

"Hầu gia, có hai chuyện."

Ngụy Nhàn đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng lại thần sắc nghiêm túc nói.

"Giám Thiên Ti quan sát thiên tượng, phát hiện cảnh nội Đại Hạ sẽ xảy ra một trận đại tai kinh thiên. Thiên tai này có thể còn đáng sợ hơn so với hồng tai của quận Giang Ninh. Bệ hạ để nô tài đến đây thông báo cho Hầu gia một tiếng. Nếu như xảy ra bất kỳ tình huống gì, Hầu gia có thể tiền trảm hậu tấu."

Ngụy Nhàn lên tiếng nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận