Đại Hạ Văn Thánh

1233 Mười hai Đại Nho vạch tội Tần Vương, bằng chứng như núi. Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ

Vọng Giang Nam.



Trăm vị đại biểu thương hội ngồi ở trước bàn rượu.



Sau khi nghe Ngô Chương Nghĩa nói, mọi người nháy mắt xôn xao một mảnh.



Trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.



"Ngô thiếu, đây là có ý gì vậy? Đang yên lành như thế sao đã thành tai hoạ ngập đầu rồi?"



"Ngô thiếu, phải nói cho rõ ràng đi. Làm sao đã tai hoạ ngập đầu rồi?"



"Chúng ta mặc dù quyên ít bạc, nhưng không đến mức tai hoạ ngập đầu chứ?"



"Đúng vậy, chuyện giải quyết tốt công tác hậu quả còn không phải cần người đi? Cùng lắm thì chúng ta quyên tặng ngân lượng nhiều một chút chẳng phải đủ rồi sao?"



Thần sắc các thương nhân có chút lo lắng. Bọn họ đều là thương nhân, từng người đều gia tài bạc triệu, mặc dù lợi lớn nhưng tính mệnh vẫn quan trọng hơn.



Nghe thấy có tai hoạ ngập đầu, ai còn có thể trấn định?



Mà nghe những tiếng nói lộn xộn này, Ngô Chương Nghĩa không nói gì, đợi đến khi đám người dần dần khôi phục yên tĩnh hắn ta mới chậm rãi lên tiếng.



"Chư vị."



"Lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, chúng ta đã bàn bạc quyên bạc là mười ba vạn lượng bạc trắng. Chuyện này tất nhiên chọc giận triều đình."



"Nhưng chuyện này, đúng thật là sẽ không dẫn tới phiền phức lớn gì. Đơn giản chính là trừng trị chúng ta một phen."



"Nhưng nguyên nhân chính là lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, các ngươi có người lấy bông vải mỏng chèn thêm vào số lượng bông vải thường, còn có một số dược vật thấp kém. Lại có người gan to bằng trời, đem đồ dân chúng quyên tặng cầm đi buôn bán chào hàng."



"Đây mới là vấn đề lớn."



"Nếu không, cho dù là quyên tặng ba vạn lượng bạc trắng, triều đình cũng không có cách nào chỉ trích chúng ta. Quyên hay không quyên chỉ nhìn vào tâm ý, đơn giản gánh chịu một chút mắng chửi mà thôi."



"Mấu chốt là những chuyện này."



Ngô Chương Nghĩa lên tiếng, sắc mặt có chút băng lãnh.



Lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, quận Lũng Tây, quận Đông Lâm, quận Nam Địa đều xảy ra loại chuyện này. Quận Lũng Tây có người đem vật mà dân chúng quyên tặng cầm đi bán. Quận Đông Lâm có người buôn bán dược vật quá thời hạn, cho nên một vài tướng sĩ thụ thương nghiêm trọng đã bị chết oan chết uổng.



Còn quận Nam Địa, có người đem một vài bông vải mỏng, xem như bông vải thường bán, từng người phát rồ.



Đây mới thật sự là đại nạn.



Không phải, quyên ít có thể nói cái gì? Đơn giản chính là không có đạo đức, nhưng thương nhân thì nói gì đến đạo đức, kiếm bạc là xong chuyện.



Nhưng loại chuyện này đã không phải là xúc phạm đạo đức, xúc phạm chính là luật pháp Đại Hạ. Lại thêm chuyện quyên bạc nếu bị tra ra đó chính là chuyện lớn vô cùng.



Tất cả mọi người chạy không khỏi kiếp này.



"Hít."



"Ai đầu óc có vấn đề vậy? Loại này sinh ý cũng làm? Muốn kiếm bạc đến điên rồi?"



"Quả nhiên là súc sinh."



"Loại chuyện này cũng có người làm? Ta vốn cho là ta làm ăn đã đủ ngoan tuyệt, không nghĩ tới còn có tên súc sinh như vậy?"



"Muốn kiếm bạc cũng không cần phải kiếm như thế. Đây không phải là hại chết người sao?"



"Ngô thiếu, Trường Long thương hội chúng ta nhưng không có làm như vậy, xin Ngô thiếu minh giám."



"Đúng vậy, Ngô thiếu. Thương hội chúng ta cũng không làm như vậy, Ngô thiếu ngài minh giám."



Trong nháy mắt, bên trong tửu lâu nháy mắt vỡ tổ, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. Bọn họ thật sự không biết nên nói cái gì.



Đây quả thực là hành vi của súc sinh.



Mà từng người đại biểu thương hội vội vàng lên tiếng, cho thấy bản thân không hề làm như vậy, cũng sẽ không làm như vậy.



Trên ghế chủ vị.



Nghe tiếng nói của mọi người, Ngô Chương Nghĩa trầm mặc không nói.



Nói thật, trong lòng của hắn ta rất rõ ràng, đừng nhìn đám người này hung hăng mắng như thế nhưng trên thực tế không phải bọn họ không làm được, mà là không có đường làm.



Còn nữa có vài người càng mắng càng hung. Kỳ thật chính là sợ bị mắng thôi.



Ngô Chương Nghĩa hiểu rõ, đám người này chính là nhìn thấy Thiên tai giáng lâm vương triều Đại Hạ có thể sẽ phải mất nước nên dứt khoát hạ quyết tâm, kiếm bộn bạc. Chỉ là không nghĩ tới Thiên tai chưa hạ xuống ngược lại đã bị Cố Cẩm Niên giải quyết rồi.



Đây là chuyện bọn họ không dự liệu được.



"Được rồi."



Giọng nói của Ngô Chương Nghĩa vang lên, để đám người an tĩnh lại.



Ánh mắt của hắn ta băng lãnh, nhìn chăm chú lên chỗ mỗi người ngồi.



"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?"



"Tìm ta làm sáng tỏ có ý nghĩa gì? Triều đình có thể tin tưởng các ngươi hay không? Huyền Đăng Ti, Trấn Phủ Ti, còn có Hình bộ, Binh bộ bọn họ có thể tin tưởng các ngươi hay không?"



"Coi như Ngô gia tin tưởng các ngươi thì có thể thế nào?"



"Bây giờ là chuyện Ngô gia có tin hay không sao?"



Ngô Chương Nghĩa lớn tiếng giận dữ mắng mỏ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.



Cảm nhận được ánh mắt của Ngô Chương Nghĩa, đám người đều trầm mặc xuống. Bởi vì Ngô Chương Nghĩa nói không sai, trước mắt thật đúng là không phải lúc giải thích, Ngô gia khẳng định tin tưởng bọn họ, nhưng tin tưởng thì làm được cái gì?



Vương triều Đại Hạ không tin, triều đình Đại Hạ không tin.



"Ngô thiếu, vậy ngài chỉ cho chúng ta đường sống. Đây quả thực là tai bay vạ gió."



"Đúng vậy, Ngô thiếu, ngài chỉ cho chúng ta đường sống đi."



"Ai, ai có thể biết rõ sẽ xảy ra loại chuyện này đâu. Ngô thiếu, ngài chỉ cho chúng ta vài chiêu đi."



Trong lúc nhất thời, đám người lần lượt lên tiếng, hi vọng Ngô Chương Nghĩa có thể chỉ vài chiêu, chỉ điểm sai lầm cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận