Đại Hạ Văn Thánh

Chương 526 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(3)

Hắn.

Hành động theo lương tâm mình.

Hắn.

Làm theo đạo của người đọc sách.

Vì thiện.

Vì chính nghĩa ở trong lòng.

Vừa dứt lời.

Vương Bằng tiếp nhận binh phù, sắc mặt vô cùng kiên định, nước mắt rưng rưng, gắt gao nắm chặt lấy binh phù, lớn tiếng giận dữ hét lên.

“Mạt tướng tuân lệnh.”

“Xin Thế tử điện hạ yên tâm, việc này Vương Bằng ta cũng có một phần trách nhiệm.”

“Nếu như Thế tử vì chuyện này bị phạt thì mạt tướng nguyện đi theo Thế tử, cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, vì chính nghĩa ở trong lòng.”

Vương Bằng là một hán tử thô lỗ. Hắn không đọc qua sách vở gì nhưng giờ khắc này cũng bị Cố Cẩm Niên lây nhiễm.

Bên trong ánh mắt hắn là sự kiên định không gì sánh kịp.

Chuyện này chính hắn tự tham dự. Thứ nhất là do quân lệnh của Cố Cẩm Niên. Thứ hai là tự mình cũng không chịu được.

Sau khi Vương Bằng nói, giọng của Từ Tiến cũng đồng thời vang lên.

“Nếu như Thế tử vì chuyện này bị phạt thì mạt tướng nguyện đi theo Thế tử, cùng nhau xuống Hoàng Tuyền.”

Giọng nói của Từ Tiến cũng vang lên.

Khí khái của hai vị tướng quân đã lây nhiễm đến vô số người. Nhất thời tất cả tướng sĩ Sơn Khôi quân cùng nhau nói.

“Nếu như Thế tử vì chuyện này bị phạt thì mạt tướng nguyện đi theo Thế tử, cùng nhau xuống Hoàng Tuyền.”

Từng giọng nói vang lên.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên đã không còn đơn độc.

Mà là một đám người.

Một đám tướng sĩ.

Một đám tướng sĩ trong lòng có nhiệt huyết, có chính nghĩa.

Quân nhân.

Thẳng thắn cương nghị.

Bọn hắn không sợ chết.

Chỉ sợ!

Chết không đúng chỗ.

Trong chốc lát, chúng tướng hành động kiên quyết. Người nên bắt thì bắt, nên giết thì giết.

Chu Hạ trực tiếp bị trói gô lại. Bất kể hắn kêu gọi thế nào, giãy giụa ra sao cũng đã thành vô ích.

Kỳ Lâm Vương chỉ lẳng lặng nhìn qua.

Giờ khắc này, hắn ta không nói gì nữa.

Bởi vì.

Cố Cẩm Niên không chỉ có được dân tâm.

Chủ yếu hơn chính là hắn đã có được quân tâm.

Được quân tâm của những tướng sĩ này. Đây là chỗ khiến hắn ta rung động.

Được dân tâm chỉ đơn giản là vì dân làm việc.

Nhưng được quân tâm rất khó khăn.

Một tướng quân phải xuất sinh nhập tử, thiện chiến dũng mãnh cần mười năm, thậm chí mấy chục năm mới có thể được các tướng sĩ tán thành.

Nhưng Cố Cẩm Niên.

Đạt được tán thành như vậy.

Nếu Cố Cẩm Niên còn có thể sống sót thì tương lai Cố Cẩm Niên không chỉ là đơn giản tiếp nhận chức vị của Trấn Quốc Công đơn giản như vậy.

Chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó tướng sĩ toàn bộ Đại Hạ đều sẽ biết một người gọi là Cố Cẩm Niên.

Thà rằng hi sinh tước vị của chính mình, hi sinh mạng sống của chính mình cũng phải giải oan cho dân chúng, tạo phúc cho dân chúng.

Đại đa số tướng sĩ không có chức quan, cha mẹ của bọn họ là dân chúng, con của bọn họ cũng là dân chúng bình thường.

Người đạt được lòng dân.

Là được tất cả.

Cố Cẩm Niên không thể sống.

Nhất định không thể sống.

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên thật sâu sắc hiểu rằng, nếu sau chuyện này mà Cố Cẩm Niên vẫn còn sống thì tất sẽ quật khởi thành một người như thần ở vương triều Đại Hạ.

Hắn ta quyết không cho phép.

Cũng không muốn xuất hiện một người như thế.

Hắn phải đem toàn lực, phát động tất cả năng lực mà tạo áp lực về phía triều đình, xử tử Cố Cẩm Niên.

Rất nhanh.

Tiếng kêu thảm thiết vô cùng vang lên.

Lăng trì xử tử là hình phạt đáng sợ nhất.

Nhưng người hành hình số lượng không nhiều, Cố Cẩm Niên trực tiếp để các tướng sĩ động thủ. Dùng đao nhỏ cắt từng miếng thịt xuống, lại cho dùng linh dược giữ mạng, tránh cho bọn chúng chết quá nhanh.

“Cố đại nhân, người mau khuyên nhủ Thế tử điện hạ đi. Hiện tại thu tay về còn có thể coi như là công tội bù nhau.”

“Nếu như còn tiếp tục như thế thì chư hầu phiên vương các nơi đều sẽ tạo áp lực với triều đình. Đến lúc đó coi như là Quốc Công cũng không cứu được Thế tử điện hạ.”

Người của Hình bộ nói, thuyết phục Cố Lãnh, để hắn đi khuyên nhủ Cố Cẩm Niên.

Nhưng mà nghe nói như vậy.

Ánh mắt Cố Lãnh vô cùng bình tĩnh.

“Cố gia đều là một thể.”

“Tai hoạ to lớn đều do chúng ta gánh chịu.”

“Cẩm Niên không sai.”

Cố Lãnh nói.

Chỉ ba câu vô cùng đơn giản đã biểu lộ tâm ý của hắn.

Nếu như trước đó không phát sinh chuyện thì hắn sẽ thuyết phục Cố Cẩm Niên.

Bởi vì đây là chú ý đại cục.

Nhưng sau khi Cố Cẩm Niên làm nhiều chuyện như vậy, Cố Lãnh lại nghĩ thoáng hơn.

Chuyện lớn hơn nữa cũng do Cố gia gánh chịu.

Nếu như đảm đương không nổi.

Vậy thì cùng nhau xuống Hoàng Tuyền.

Cố gia không có một ai sợ.

Chỉ là Cố Lãnh không ngờ chính là cháu trai này của mình lại có khí phách lớn như thế.

Tốt!

Không hổ là binh sĩ Cố gia.

Lão đại đã sinh ra một đứa con trai tốt.

Vì Cố gia đã sinh ra một đứa con trai tốt.

Cố Lãnh nắm chặt nắm đấm, không lộ chút thần sắc vui buồn nào nhưng bây giờ hắn không nhịn được mà trong lòng thầm khen Cố Cẩm Niên tốt.

Vì chính đứa cháu trai này mà khen tốt.

Mà nơi xa, Vân Nhu tiên tử đứng ở trên lầu gác đem tất cả mọi chuyện thu hết vào trong mắt. Nàng trầm mặc không nói.

Trong ánh mắt nhiều thêm một chút cảm xúc khác lạ.

Về phấn Dao Trì tiên tử, nàng cũng đứng trên mái nhà, lẳng lặng nhìn tất cả.

Tất cả hành động của Cố Cẩm Niên đều đập vào mắt, cũng vĩnh viễn khắc ghi trong lòng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận