Đại Hạ Văn Thánh

Chương 432 Đế vương nổi giận, trục xuất bách quan, bắt giam Tể tướng, triều chính rung chuyển.(6)

Tiếp tục như vậy, thật sự phải xảy ra chuyện lớn đấy.

Hai người đi theo bên cạnh Hoàng đế, biết mọi chuyện lớn nhỏ, dĩ nhiên sẽ không làm rối tung lên.

"Câm miệng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ lạnh lùng nói.

Lần này hắn quyết tâm muốn cách chức bách quan.

Nếu hôm nay lui bước, có phải về sau chuyện gì hắn cũng phải nhượng bộ không?

Hôm qua là hắn đang thông tri bách quan, chứ không phải thương lượng cùng bách quan.

Hiện tại như vậy, hắn làm sao không giận?

Hai người im lặng, vẫn quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Trong điện yên tĩnh.

Ngoại trừ âm thanh cầu tình ở bên ngoài, không có bất kỳ âm thanh gì khác.

Qua một khắc sau.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, nhìn Ngụy Nhàn nói.

"Chất nhi Trẫm để ngươi chuẩn bị ngân phiếu hai mươi vạn lượng hoàng kim, chuẩn bị xong chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế đột nhiên nói đến chuyện này.

"Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị thỏa đáng."

Ngụy Nhàn lên tiếng trả lời.

Tiếp theo, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy.

"Đi, trẫm tự mình đi đưa cho hắn."

"Chẳng muốn đợi ở chỗ này, còn đợi tiếp nữa, trẫm thật sự muốn giết người."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, trong mắt hắn đầy bạo ngược, hắn không nói dối, cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sự sẽ giết một nhóm người.

Nghe xong lời này, hai người lập tức đứng dậy, cũng không dài dòng, cùng đi sau lưng Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Mà thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế đi ra, Thái tử và các hoàng tử ngoài điện đều rối rít mở miệng cầu tình.

Chỉ là Vĩnh Thịnh Đại Đế không hề nhìn sang bọn họ, trực tiếp rời đi.

Cứ thế, hai khắc sau.

Thư viện Đại Hạ.

Trong Vãng Thánh Đường.

Bên trong học đường, Cố Cẩm Niên như ngày xưa lên lớp, hôm qua sau khi hắn vừa trở về, đã bị mọi người kiên quyết kéo đi uống rượu một đêm, cho nên mặt trời lên cao hắn mới tỉnh dậy.

Chuyện vì quốc Lập Ngôn ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa người trong thư viện đều là đồng môn hảo hữu, cả đám đều vào Kỳ Lân các.

Đương nhiên không thể từ chối hảo ý của mọi người.

Vì vậy kiên trì tham gia tiệc rượu.

Lúc này.

Bên trong học đường, không ít người sầu mi khổ kiểm- đăm chiêu ủ dột, thảo luận chuyện liên quan tới triều đình.

"Ai da, đang êm đẹp lại thiết lập Đông xưởng, bây giờ bệ hạ và bách quan xảy ra xung đột, huyên náo túi bụi, thật sự ép bệ hạ, nói không chừng chuyện mười hai năm trước sẽ lại tái hiện, vậy thật là tai bay vạ gió nhá."

"Đúng vậy, phụ thân ta đến bây giờ vẫn chưa trở về, chuyện lần này e rằng còn đáng sợ hơn gấp mấy lần trong tưởng tượng của chúng ta, chỉ hi vọng kết quả cuối cùng không quá xấu."

"Chuyện Hung Nô vẫn chưa có quyết định, bệ hạ nói tuyên chiến, nhưng Binh bộ cũng chưa bắt đầu vận hành, lúc mấu chốt lại náo ra loại chuyện này, đối với Đại Hạ ta không phải chuyện tốt."

"Nhất định là đám hoạn quan gian thần đó, mê hoặc bệ hạ, còn thiết lập cái gì Đông xưởng, đơn giản là muốn cầm quyền, thật đáng hận."

"Ôi chao, quản hắn đáng hận hay đáng trách làm gì, hiện tại việc cấp bách cũng không phải là ai đúng ai sai, mà là làm thế nào để hóa giải mâu thuẫn giữa bệ hạ và bách quan, đây mới là vấn đề đấy."

"Hoàng quyền chí thượng, bách quan khiêu khích như thế, xác thật không tốt, chạm đến hoàng quyền, bệ hạ giận dữ cũng hợp tình hợp lý, chỉ là thiết lập Đông xưởng quả thật không tốt lắm, đã có Huyền Đăng Ti và trấn phủ ti, giờ còn thêm Đông xưởng, thực sự không ổn."

Trong học đường, chúng học sinh ngươi một câu ta một câu, có người trong lòng lo lắng, dù sao phụ thân trong nhà đến giờ còn chưa trở về.

Có người sợ hãi, sợ chuyện mười hai năm trước lại phát sinh một lần nữa, nếu như thế, đó chính là tru cửu tộc.

Không ai muốn chết, nhất là những quyền quý này.

Còn có người căm hận đám thái giám đó, bất quá coi như có người còn thanh tỉnh, biết vấn đề không liên quan quá nhiều đến các thái giám.

Nghe mọi người nói chuyện.

Cố Cẩm Niên rất bình tĩnh, chuyện lớn như vậy, thật sự phiền phức.

Nhất là lúc này, vấn đề Đại Hạ cùng Hung Nô quốc mới là lớn nhất, tốt nhất nội bộ đừng để xảy ra vấn đề gì, bằng không, phiền phức lớn hơn.

Tuy nhiên, Cố Cẩm Niên hiểu rõ ý định của cữu cữu mình.

Nói trắng ra là muốn củng cố nắm vững hoàng quyền nha, ý định rất đơn giản.

Nhưng hành vi của bách quan, Cố Cẩm Niên càng có thể hiểu được, dù sao bị một đám hoạn quan canh chừng, người nào chịu phục chứ?

E rằng mời một số Đại Nho đến quản, bọn họ mới nguyện ý, còn cam tâm tình nguyện.

Dù sao Đại Nho không phải người của Hoàng đế, làm việc gì cũng căn cứ theo quy củ của mọi người.

Nhưng thái giám thì khác, thuần túy là người của Hoàng đế, ưng khuyển của triều đình, gia nô của thiên tử, cứ như vậy ai dám nguyện ý?

Nói một cách cụ thể, đó là hoàng quyền và tướng quyền tranh giành quyền lực.

Quyền lực của Hoàng đế tập trung cao nhất, nói một không hai, ưu điểm là đại thống nhất thiên hạ, không lo xuất hiện kẻ nội gián, dù sao Hoàng đế không thể nào làm nội gián, đúng không?

Nhưng nhược điểm cũng rất đơn giản, các thần tử không có quyền lực, vốn dĩ mọi người đều là cổ đông, nhưng hiện tại trực tiếp trở thành người làm công ăn lương, có mấy người nguyện ý?

Hoàng quyền cân bằng, ưu điểm là có chuyện gì thì mọi người cùng bàn bạc, hơn nữa Hoàng đế nắm quyền lớn nhất, trên cơ bản nếu ngươi nói, chúng ta đều nhường, chỉ cần không phải chuyện quá vi phạm quy tắc.

Ngươi dù sao cũng phải cho chúng ta một vài chỗ tốt, nếu không chúng ta làm việc sẽ không có tí sức lực nào á, mà công việc làm không xong, chọc giận ngươi không vui, chúng ta bị xét nhà bất cứ lúc nào, vậy thì ai mà chịu được?

Nhược điểm cũng rất rõ ràng, lời nói của Hoàng đế nói ra đều vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận