Đại Hạ Văn Thánh

Chương 277 Đại náo Lễ bộ, Vĩnh Thịnh chi nộ, người Khổng phủ tới, mâu thuẫn tái khởi (3)

"Tiên sinh, ai làm nấy chịu, việc này là học sinh gây nên, học sinh sẽ tự mình gánh vác lấy, sẽ không ảnh hưởng phu tử."

Cố Cẩm Niên mở miệng, nhìn qua Tô Văn Cảnh nói như thế.

"Các ngươi đều là học sinh của ta, nơi này là Đại Hạ thư viện, ta là viện trưởng, vô luận việc lớn việc nhỏ, cũng không cần ngươi đến gánh trách."

"Về sớm một chút nghỉ ngơi, Đại Hạ thi hội sắp đến, không nên vì loại chuyện này mà liên lụy."

Tô Văn Cảnh rất lạnh nhạt.

Nhưng phần này đảm đương, để trong lòng mọi người khâm phục, lời nói này không chỉ là đám người Cố Cẩm Niên nghe được, tất cả học sinh đều nghe được.

Mặc dù chỉ là một câu lời đơn giản, lại làm cho tất cả mọi người trong lòng cảm thấy ấm áp không nói thành lời.

"Vâng, vậy học sinh đi về trước."

Cố Cẩm Niên cười cười, ngay sau đó cùng mọi người rời khỏi viện tử.

Sau khi ra khỏi viện tử, đối diện đụng phải Thiên Vũ quân đang đi tuần.

"Thế tử điện hạ, ngài không có bị thương chứ?"

Thống lĩnh mở miệng, quan tâm Cố Cẩm Niên có bị thương hay không.

"Chư vị vất vả."

"Bản thế tử không có việc gì, các ngươi có nghe đến động tĩnh gì hay không?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Không, rất an tĩnh, xin thế tử yên tâm, ta đã để mấy cái huynh đệ tăng cường tuần tra chung quanh, miễn cho có người ban đêm trả thù."

Thống lĩnh rất hiểu chuyện, nói như thế.

Nghe xong lời này, Cố Cẩm Niên trên mặt không khỏi lộ ra ôn hòa tiếu dung, thuận tay là một trương ngân phiếu giá trị năm trăm lượng.

"Mấy ngày nay mời các huynh đệ uống rượu, không nên cô phụ ý tốt của bản thế tử."

Cố Cẩm Niên cười lên tiếng, mà thống lĩnh có chút sợ hãi, nhưng Cố Cẩm Niên cứ khăng khăng, hắn cũng liền nhận lấy, cười ha hả nói.

"Thế tử điện hạ, ngài yên tâm, có chúng ta ở đây, cam đoan sẽ không ra một chút vấn đề nào."

Thống lĩnh vỗ vỗ bộ ngực chân thành nói, sau đó đè ép thanh âm nói.

"Thế tử điện hạ, nếu có việc gì muốn để chúng ta làm, ngài cứ việc phân phó, chúng ta là do Lễ bộ phái tới, không phải triều đình phái tới, còn nữa sư phụ ta là thủ hạ của quốc công lão gia tử, thật có chuyện gì, thuộc hạ tự có tính toán rõ."

Thống lĩnh mở miệng cười, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Lễ bộ phái bọn họ qua đây, đây là mệnh lệnh, bất quá thế tử điện hạ ra lệnh thì bọn họ cũng sẽ nghe.

"Được."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, sau đó cùng mọi người rời đi.

Đợi sau khi Cố Cẩm Niên đi, thống lĩnh cũng cầm ngân phiếu trong tay đưa cho thị vệ sau lưng nói.

"Các huynh đệ, đây là bạc thế tử mời chúng ta uống rượu, chú ý cảnh giác cho ta, tăng cường tuần tra chung quanh thế tử, nếu là phát hiện có tên gia hoả nào có mắt không tròng, dám quấy rầy thế tử, lão tử lột da hắn."

Thống lĩnh mở miệng.

Đám người nghe được lời này, từng người khuôn mặt đều tràn đầy tiếu dung.

"Ca, thế tử điện hạ này thật đúng là không có một chút giá đỡ a."

"Đúng vậy a, nói thật chúng ta cũng đã gặp không ít hoàng tử quyền quý, không có mấy người có thể sánh cùng thế tử, nói thật người cùng người chính là khác biệt."

Đám người mở miệng, tán dương Cố Cẩm Niên.

Thống lĩnh nghe xong không khỏi mười phần đắc ý nói.

"Đây không phải là nói nhảm, nói với các ngươi, lão gia tử của thế tử là Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công cũng là xuất thân nghèo khổ, hơn nữa mang binh đánh giặc, quan tâm nhất chính là đám tướng lĩnh chúng ta."

"Cái này được gọi là làm gia sư, nhìn đám người Phù La Vương Triều kia, lại nhìn vị thế tử này của chúng ta, hoàn toàn là thiên địa khác biệt."

"Được rồi, đừng nói nhiều, trung thực làm việc."

Thống lĩnh nói như thế, đám người cũng không có tiếp tục dông dài, thành thành thật thật tuần sát ở chung quanh.

Bên trong túc phòng.

Trong phòng Cố Cẩm Niên.

Mấy người ngồi xuống, nhất là Vương Phú Quý, có chút chậm chạp, lúc trước hắn bị thương eo, hiện tại vẫn còn đau.

"Cố huynh, ngươi nói xem chuyện này sẽ bị làm lớn lên không?"

Vương Phú Quý ngồi xuống, trước tiên dò hỏi.

Lúc đánh, hắn không có mập mờ, hiện tại đánh xong, trong lòng luôn luôn có chút sợ hãi.

"Viện trưởng đã mở miệng, việc này chúng ta cũng không cần lo lắng cái gì."

"Nói tới nói lui, quan trọn vẫn chính là Đại Hạ thi hội, chúng ta làm ầm ĩ loại này, không lên được mặt bàn đâu, làm lớn chuyện, cũng bất quá là chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa."

"Nhưng để dính đến phương diện hai đại vương triều, còn chưa đủ cách, trừ phi hôm nay người bị đánh, là cái tên Tam hoàng tử gì đó."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Xem thường.

Hắn trước khi động thủ đều suy nghĩ rõ ràng, nếu là Tam hoàng tử của Thần La ở đó, vậy thật là sẽ hơi khó thu được trận, nhưng chỉ dựa vào nhóm thư sinh này có thể như thế nào?

Thật sự đả thương, bổ chút thuốc liền không sao, có cái gì mà phải sợ?

"Vẫn có chút xung động a."

Giang Diệp Chu mở miệng, nói một câu.

Thốt ra lời này, Vương Phú Quý không khỏi nhìn Giang Diệp Chu: "Giang huynh, ta vừa rồi nhìn rất rõ ràng, ngươi ra tay không hề nhẹ hơn ta a."

Nghe nói như thế, Giang Diệp Chu có chút xấu hổ, chỉ có thể cười ngượng ngùng một tiếng.

"Không còn sớm sủa nữa, ta đi ngủ."

Cũng ngay vào lúc này, Tô Hoài Ngọc nói.

Lập tức, đám người cũng không dông dài cái gì, nhao nhao đứng dậy đi khỏi phòng.

Theo đám người rời đi.

Cố Cẩm Niên cũng không có dông dài, đi thẳng tới trên giường, bắt đầu tu hành.

Trước khi khai mạch, mỗi hai canh giờ, có thể ngưng tụ một viên tiên đạo quả, sau khi khai mạch, mất một ngày mới có thể ngưng tụ ra một viên tiên đạo quả.

Bất quá phẩm chất lại khá hơn trước nhiều, đây cũng là do vấn đề cảnh giới.

Ngay sau đó.

Bên trong thư viện cũng triệt để khôi phục yên tĩnh.

Mà cùng lúc đó.

Đại Hạ hoàng cung, Thiên Điện.

Trong thư phòng.

Đèn đuốc sáng trưng.

Tam hoàng tử của Thần La cùng Thập công chúa của Phù Tang ngồi hai bên trái phải, Thập công chúa của Phù Tang đang quan sát một chút thư tịch của Đại Hạ.

Về phần Tam hoàng tử của Thần La, thì nhìn chằm chằm nghiên cứu một bàn cờ đang dang dở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận