Đại Hạ Văn Thánh

Chương 545 Thiên địa có chính khí, vạn vật có hình thù! Bài ca chính nghĩa vừa ra kinh động cả thế gian.(7)

“Tiền bối quả nhiên lợi hại.Vậy vãn bối liền đi vẽ địa đồ ngay bây giờ. Nhưng mà làm sao vãn bối đưa cho ngài được?”

Tô Hoài Ngọc dò hỏi.

“Ta sẽ đến tìm ngươi.”

“Trước khi trảm quyết đưa cho ta là được.”

Lão giả nói xong lời này, liền biến mất khỏi mặt đất.

Mà Tô Hoài Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật.

Nhưng mà sau khi thở ra, Tô Hoài Ngọc cũng không nhiều lời, lập tức đi vẽ địa đồ.

Cũng không phải bởi vì cứu Cố Cẩm Niên mà là cường giả Ma đạo này tính cách cổ quái. Nhỡ đâu kéo dài thời gian khiến tâm tình ông ta không tốt sẽ giết chết mình thì đó mới là gặp xui xẻo.

Quay đầu Cố Cẩm Niên mà không chết lại không có mình thì Tô Hoài Ngọc cũng không nguyện ý.

Như thế.

Đêm khuya.

Tô Hoài Ngọc đem bức địa đồ vẽ xong, bổ sung thêm vài chi tiết. Tô Hoài Ngọc tự mình nhìn lại một chút đám bảo không có vấn đề gì mới yên lặng chờ tiền bối đến cửa.

Bên ngoài hỗn loạn, lộ vẻ vô cùng huyên náo.

Mà trong lao.

Cố Cẩm Niên cũng tiến vào chỗ vong ngã.

Bốn ngày qua.

Tâm tình của hắn bình tĩnh, ở trong lao ngộ đạo.

Hai ngày trước sẽ ăn chút ít đồ nhưng mà hai ngày sau ngay cả nước cũng không uống. Cũng không phải dốc lòng nhập học chủ yếu là do không có xì dầu bí chế nên cháo có chút khó nuốt.

Có chút hối hận nhưng càng có thể làm cho mình an tâm ngộ đạo.

Mấy ngày qua, trong đầu Cố Cẩm Niên đều đang nhớ lại đủ loại chuyện trong quá khứ.

Hắn đang tỉnh lại cũng là đang tự hỏi.

Tỉnh lại lỗi lầm của mình.

Suy nghĩ thiếu sót của mình.

Quận Giang Ninh, hòa thân với Hung Nô, quận Giang Lăng.

Ba chuyện này sai lầm lớn nhất của mình chính là không đủ kinh nghiệm. Mặc dù mình là quyền quý Đại Hạ, mặc dù mình có thể tùy hứng một chút nhưng rất nhiều người phải chịu trách nhiệm cho việc tùy hứng của mình.

“Ta quá không quả quyết, làm việc vẫn không đủ cẩn thận như cũ.”

“Chuyện Vương huynh mất tích tất nhiên đã có người phát giác nhưng ta vẫn nghĩa vô phản cố tiến về phủ Bạch Lộ, tự chui đầu vào lưới.”

“Khi người phụ nữ kia hướng về phía ta cầu xin thì ta lại không quả quyết, không ở thời khắc mấu chốt làm ra chuyện mấy chốt. Nếu như trở lại hôm đó nên trực tiếp chém chết Hứa Bình, sau đó đi điều binh mới là thượng sách.”

“Ta xoắn xuýt nhiều chuyện vào thời khắc mấu chốt không đứng ra. Mặc dù mất bò mới lo làm chuồng nhưng sai chính là sai.”

“Nếu như vượt qua kiếp nạn này ta nên sát phạt quyết đoán, không thể câu nệ tiểu tiết. Bất kỳ chuyện gì cũng nên làm đủ hai phía để giọt nước cũng không lọt.”

Trong lòng Cố Cẩm Niên tự nhủ.

Hắn chăm chủ tỉnh lại chính mình.

Sai lầm do không quả quyết, làm việc không cẩn thận đây là việc hắn ý thức được sai lầm.

Mà không đủ địa vị thì là lại không đủ quyền lực.

“Thế tử cũng tốt.”

“Quyền quý cũng được.”

“Cuối cùng nếu không có chức quan, không có quyền lực, giả truyền Thánh chỉ mặc dù có thể nói láo nhất thời nhưng lại mang phiền phức đến cho quốc gia, cho triều đình.”

“Nếu ta có chức quan mà đến phủ Bạch Lộ thì cho dù gây khó kahwn đủ đường cũng có đầy đủ quyền nói chuyện. Khi đó nên giết liền giết, không ai có thể ngăn cản.”

“Tôn nghiêm chỉ ở trên lưỡi đao.”

“Không có chức quan nửa bước cũng khó đi.”

Đây là chỗ không đủ địa vị của Cố Cẩm Niên.

Mình không có chức quan mà tự nhiên như vậy thì vừa bắt đầu đã lâm vào thế bị động. Tự mình điều binh hóa thành chủ động nhưng đó là lúc mất bò mới lo làm chuồng.

Cho nên mình nhất định phải nhanh chóng vào triều làm quan, nắm quyền lực. Sau này gặp loại chuyện như thế sẽ không lâm vào thế yếu.

Sau khi tỉnh lại cùng suy nghĩ qua đi.

Cố Cẩm Niên lại suy nghĩ đến chuyện khác.

Chuyện này nhìn như là quan viên giấu giếm không báo nhìn như có người ở phía sau giở trò quỷ. Nhưng có một cỗ lực lượng lại biến mất không chút dấu vết.

Cỗ lực lượng này chính là Nho giả.

Người đọc sách nên mang theo chính nghĩa.

Cho dù không có chức quan thì nỗi khổ của dân chúng bọn họ cũng nên thấy được nhưng lại không có ai trợ giúp.

Bởi vì.

Bọn họ không muốn đắc tội với quan viên, miễn cho ảnh hưởng đến tương lai của mình.

Đối với người bình thường mà nói thì điều này không có gì đáng trách.

Nhưng đối với người đọc sách mà nói thì đây chính là sai.

Mạnh Tử nói, ta thiện nuôi hạo nhiên chính khí.

Hạo nhiên chính khí này chính là một loại chính nghĩa giữa trời đất.

Nếu người đọc sách không có hạo nhiên chính khí thì sao có thể xưng là người đọc sách?

Nếu như hai năm trước có người đọc sách đứng ra như vậy chuyện có nghiêm trọng đến thế không?

Đáp án tất nhiên là không.

Phủ Bạch Lộ chỉ là một phủ thành nho nhỏ nhưng chuyện này cũng có thể nhìn ra bản chất của Nho giả trong thiên hạ.

Chờ sau khi chuyện phát sinh thì người đọc sách lại đến nhục mạ vậy còn có ích lợi gì?

Không lo liệu nội tâm sao có thể được xưng tụng là người đọc sách?

Há miệng dân chúng.

Ngậm miệng dân chúng.

Kết quả thì sao?

Còn không phải dối trá vô cùng.

Chuyện này Cố Cẩm Niên đã suy nghĩ thật lâu.

Mãi cho đến ngày thứ bảy.

Một ngày này.

Chính là ngày Cố Cẩm Niên bị trảm quyết.

Cai ngục đi đến cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ vốn cho rằng trong suốt quá trình sẽ có ý chỉ phóng thích Cố Cẩm Niên.

Lại không ngờ rằng đến giừo khắc này đều không nhận được bất kỳ ý chỉ nào.

Hình bộ đã phái người đến áp giải Cố Cẩm Niên đi pháp trường.

Chỉ là cho dù như vậy cai ngục cũng không dám lạnh nhạt, khách khí đưa Cố Cẩm Niên mời ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận