Đại Hạ Văn Thánh

Chương 646 Gia yến của Khổng gia, khẩu chiến bầy Nho. Phích lịch thủ Đại Nho này có chỗ dùng, có việc ông ấy có thể lên!(2)

“Đúng vậy, rất có khả năng sẽ vận dụng Thánh khí.”

“Đương nhiên nếu như Khổng gia vận dụng Thánh khí cũng sẽ đánh đổi khá nhiều. Bệ hạ cũng sẽ không khinh xuất tha thứ cho bọn họ.”

“Chỉ là ta cùng bệ hạ đều cho rằng không cần thiết đi Khổng gia. Nếu biết bọn họ sẽ vận dụng Thánh khí thì nên rời đi để cho bọn họ công dã tràng.”

“Cẩm Niên, cữu cữu tin tưởng ngày mai ngươi nhất định có thể viết ra văn chương tuyệt thế.”

“Nhưng nội tình của Khổng gia là cái mà ngươi không thể tưởng tượng được. Cho nên cữu cữu hi vọng người rời khỏi khúc phủ.”

Dự Vương nói ra cái nhìn của mình.

Đối mặt với lời nói của Dự Vương, Cố Cẩm Niên dường như không chút nghĩ ngợi nói 

"Dự Vương cữu cữu, ngày mai ta nhất định sẽ dự tiệc."

"Nếu không dự tiệc với ta mà nói cũng không phải chuyện tốt."

Trong lòng của Cố Cẩm Niên thật ra rất rõ ràng. Nếu như mình không đến dự tiệc sẽ chọc đến nguy cơ càng lớn hơn.

Người nhà họ Khổng tất sẽ bôi đen thanh danh của mình. Mà loại vết nhơ kia sẽ không thể tẩy sạch.

Đương nhiên, Vĩnh Thịnh Đại Đế cùng ý nghĩ như Dự Vương cc cũng hiểu rõ. Bọn họ cho rằng những tiếng mắng chửi này để mặc một vài năm sẽ lắng xuống. Coi như người nhà họ Khổng nhìn mình chằm chằm mắng.

Thế nhưng mắng không được bao lâu, sau nửa năm một năm mọi người cũng sẽ yên tĩnh lại. Mà mình chỉ cần thanh thản ổn định chính mình. Nên vì dân giải oan thì vì dân giải oan, chờ đến một ngày chân tướng sẽ được rõ ràng.

Ý tưởng này không có vấn đề nhưng thích hợp với người đời trước chứ không thích hợp với Cố Cẩm Niên.

Hắn muốn suy nghĩ thông suốt thì nhất định phải như thế, khoái ý ân cừu mà không phải giấu âm mưu quỷ kế ở phía sau.

Nói thẳng ra thì người trẻ tuổi không nên sợ sai, chỉ cần nhớ kỹ là được.

Nghe câu trả lời của Cố Cẩm Niên, Dự Vương nhẹ gật đầu.

"Cữu cữu tán thành ngươi, cũng tin tưởng ngươi. Nếu như ngươi đã có ý nghĩ như vậy thì cữu cữu cũng không nói thêm gì nữa."

"Bên trong gia yến ngày mai, cữu cữu sẽ che chở cho ngươi nhưng nếu như là tranh luận cái gì, cữu cữu nhìn tình hình sẽ nói chuyện."

"Nếu quá thiên vị ngươi thì sẽ gặp chút phiền phức.”

Dự Vương không ngăn cản Cố Cẩm Niên. Ông ấy thấy tuổi trẻ bốc đồng là một chuyện tốt.

Nếu thật sự sai lầm mà phải chịu thiệt thòi cũng không phải là chuyện xấu.

“Gia yến ngày mai cữu cữu không cần thiên vị. Cháu trai sẽ tự mình giải quyết tất cả.”

Cố Cẩm Niên nhìn qua Dự Vương. Hắn không cần Dự Vương giúp mình nói cái gì. Ngược lại hắn còn hiểu nếu như Dự Vương ra mặt nói chuyện cũng không phải chuyện tốt. Nói thêm vào vài câu thì có thể nhưng nếu thật sự theien vị mình thì đám người này nhất định sẽ công kích.

“Được.”

“Cữu cữu sẽ nhìn tình hình mà quyết định.”

Dự Vương hơi gật đầu.

Nói đến đây, thật ra đã không còn gì để nói. Ngày mai phải dự tiệc, Dự Vương vốn định để Cố Cẩm Niên ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày.

Nhưng Cố Cẩm Niên lại chủ động nói.

“Cữu cữu, có một việc làm ăn. Người có muốn tham gia hay không?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nhắc đến chuyện buôn bán của mình.

“Làm ăn sao? Làm ăn gì?”

Dự Vương có chút hiếu kỳ, không ngờ Cố Cẩm Niên lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Lập tức Cố Cẩm Niên bắt đầu đem chuyện làm ăn buôn bán của mình thông báo kỹ càng với Dự Vương.

Chờ sau khi nói xong, Dự Vương gật đầu nói: “Ngươi nói việc này khá mới lạ. Nói thật cữu cữu có chút động lòng chỉ là việc làm ăn này ngươi mở ở Kinh đô thì ta không quá hứng thú.”

Dự Vương thẳng thắn nói. Ông ấy cảm thấy chuyện làm ăn này có thể làm, tiền cũng không phải vấn đề nhưng dù sao cũng là ở Kinh đô. Ông ấy không muốn tham dự vào.

Nhưng còn không đợi Cố Cẩm Niên nói gì, Dự Vương tiếp tục hỏi.

“Bệ hạ tham gia mấy trù?”

Dự Vương hỏi.

“Một trù cũng không. Ngài ấy cảm thấy chuyện làm ăn này không đến đâu.”

Cố Cẩm Niên cũng thành thật trả lời.

“Một trù cũng không sao?”

“Vậy được. Vậy ta tham gia hai trù.”

Nghe thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế không tham dự, Dự Vương lập tức lên tinh thần.

Điều này khiến Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc. Hắn không biết Dự Vương cùng Vĩnh Thịnh Đại Đế có thù gì, vì sao lại nhằm vào lẫn nhau vậy?

Nhưng đối phương nguyện ý tham gia cổ phần là một chuyện tốt. Đoàn đội của mình lại tăng thêm một viên Đại tướng.

“Được, cữu cữu. Ta tính cho ngài hai trù. Khi khai trương kiếm lời bạc ta sẽ bảo tỷ phu nói cho ngài.”

Cố Cẩm Niên cười nói.

“Được, vậy việc này liền giao cho ngươi. Bạc thì ngươi cứ lấy từ chi tiêu khố phòng đưa cho Cẩm Niên.”

“Nhưng mà kiếm được bạc cho ngươi cầm đi tiêu. Xem như phụ thân cho các ngươi thêm chút tặng thưởng.”

Dự Vương lên tiếng. Rõ ràng ông ấy cũng cảm thấy việc làm ăn này không tệ lắm. Còn đối với làm ăn này có thể kiếm được bao nhiêu bạc thì vẫn không có khái niệm gì.

Bởi vì Dự Vương đọc sách là đọc qua nhưng chủ yếu là mang binh đánh giặc. Ngươi để ông ấy làm ăn kiếm bạc thì ông ấy không hiểu. Cộng thêm việc một trù là 1%, hai trù là 2% 

Coi như một năm kiếm được mười vạn lượng hoàng kim, phân đến tay cũng chỉ hai ngàn lượng hoàng kim.

Rất nhiều sao?

Hoàn toàn không nhiều lắm đâu?

Lui thêm một bước bước, một năm kiếm một trăm vạn lượng hoàng kim, phân đến tay mơi mới được bao nhiêu?

Hai vạn lượng hoàng kim.

A, không đúng. Hai vạn lượng có chút nhiều nhưng có thể sao? Lãi ròng một năm hai trăm vạn lượng hoàng kim.

Đây là điều không thể.

Cho nên ông ấy không quan tâm cái gì mà giao cho Trương Thế. Chính xác mà nói là đưa cho Trương Thế, đưa cho con gái mình.

Xem như tiền tiêu vặt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận