Đại Hạ Văn Thánh

1309 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!

Hoàng cung Đại Hạ.

Bách quan tề tụ ngoài cung, vẫn chờ đến giờ lên triều như thường ngày.

Lúc này, các quan viên gần như đã đến đông đủ.

Chỉ có Công Bộ và Lễ Bộ Thượng thư còn chưa đến.

Đối với những chuyện xảy ra ngày hôm qua, những quan viên khác không ít thì nhiều cũng có nghe tin.

Tất cả quan viên đều đang bàn tán về chuyện này.

"Công Bộ và Lễ Bộ không biết đào được bạc ở đâu ra. Công Bộ ngày hôm qua còn bao hết tất cả các quán rượu lớn nhỏ trong kinh đô, Lễ Bộ thì bao trọn Giáo Phường."

"Đó thì đã là gì? Hôm qua ta còn nghe nói, Văn Bảo Trai trong vòng một đêm bán hết toàn bộ giấy bút mực nghiên, Lễ Bộ hào phóng chi ra tới mấy chục vạn lượng bạc trắng lận."

"Mấy chục vạn lượng bạc trắng? Thật hay giả vậy?"

"Ta không tin."

"Lễ Bộ và Công Bộ hàng năm cũng chỉ được cấp phát không quá năm mươi vạn lượng bạc trắng, sao bọn họ đột nhiên có nhiều tiền như vậy được?"

Đám người tò mò, trên mặt lộ rõ sự nghi hoặc.

Ngoại trừ những cấp phát của triều đình, kinh phí hoạt động mỗi năm của Lục Bộ không nhiều, cho nên mọi người đều nghèo như nhau. Lễ Bộ và Công Bộ vốn là hai Bộ liêm khiết trong sạch, rất khiêm tốn cẩn thận, lại đột nhiên kiêu ngạo hống hách, thật sự là khiến cho người ta khó tiếp thu kịp, trong lòng cũng rất nhiều nghi vấn.

"Có phải là nhận bạc từ người khác rồi không?"

Có người cảm thấy trong việc này ắt hẳn là có chuyện không sạch sẽ gì đó.

"Không thể nào."

"Dám ngang nhiên hống hách xài tiền, quang minh chính đại xài tiền, sao có thể là tiền không sạch sẽ được chứ."

"Nghĩ tới nghĩ lui, chắc cũng chỉ có thể là lợi nhuận từ Bất Dạ Thành."

Có quan viên đoán rằng nguyên nhân là từ lợi nhuận của Bất Dạ Thành Đại Hạ.

"Đúng là từ Bất Dạ Thành Đại Hạ."

Ngay lúc này, giọng nói của Hứa Ngôn vang lên, tất cả ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía ông ta.

"Lão phu đã hỏi rõ ràng rồi, hôm qua bách hóa lâu Đại Hạ chỉ tính riêng Long Mễ, đã bán được trăm vạn thạch lương thực."

"Dựa theo tính toán chia đều lợi nhuận, tính sơ thì doanh thu cũng tầm một ngàn vạn lượng bạc, nghe nói Lễ Bộ và Công Bộ được chia không ít bạc, đương nhiên sẽ ngang tàng hống hách."

Hứa Ngôn nói ra những điều này, vẻ mặt vẫn hơi giữ bình tĩnh.

"Lợi nhuận một ngàn vạn lượng bạc trắng?"

Sắc mặt các quan viên thay đổi ngay lập tức, bọn họ cũng đoán ra đại khái là lợi nhuận từ Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Nhưng nghe thấy lợi nhuận một ngàn vạn lượng bạc trắng, vẫn không kìm chế nổi mà kinh ngạc.

Nhìn biểu cảm của mọi người, Hứa Ngôn nói tiếp.

"Một ngàn vạn lượng bạc trắng thì tính là gì?"

"Dùng muối quan để hấp dẫn dân chúng, lại buôn bán kinh doanh Long Mễ, thật ra cũng không tính là bao nhiêu, đều nằm trong suy đoán của ta ."

"Nhưng mọi người đừng tưởng rằng mỗi ngày đều có thể thu được một ngàn vạn lượng bạc, nếu không thì các vị hải nghĩ lại rồi. Long Mễ Giang Trung, người bình thường ăn hai lạng gạo đã có thể no cả ngày."

"Một gia đình mua một thạch gạo, có thể ăn ít nhất ba tháng, nói cách khác, sau ba tháng, mới có lợi nhuận tiếp."

"Cho dù Long Mễ Giang Trung này bán càng ngày càng nhiều, nhưng vấn đề là giá gạo vẫn phải giảm xuống, không thể luôn bán đắt như vậy được."

"Hơn nữa Bất Dạ Thành có hơn vạn nhân công, nghe nói gần đây lại tuyển thêm mấy vạn nữa, nếu như vậy, chi phí mỗi ngày là bao nhiêu?"

"Dương Thượng thư và Vương Thượng thư vẫn còn quá trẻ, lần đầu tiên chia lợi nhuận có vẻ rất nhiều, nhưng thực tế, bạc này là để trấn an quân tâm, buôn bán kinh doanh ở Bất Dạ Thành Đại Hạ có thể sẽ không lỗ, nhưng cũng đừng mong kiếm được quá nhiều."

"Mới có chút bạc đã vung tay phung phí, vui vẻ được mấy hôm để làm gì?"

“Cổ nhân đã nói rồi, từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo khó qua."

Hứa Ngôn mở miệng, nói gần nói xa, cũng không xem trọng Bất Dạ Thành Đại Hạ là bao, đương nhiên, chủ yếu vẫn là ghen ghét trong lòng.

"Cái này… "

“Cũng không chắc chắn nha, chỉ dựa vào việc buôn bán Long Mễ, chắc cũng không đến nỗi thua lỗ đâu."

"Đúng vậy, nếu Bất Dạ Thành Đại Hạ mở chi nhánh ở các nơi khác, cũng có thể kiếm tiền nha"

"Hiện tại Bất Dạ Thành Đại Hạ đã nổi tiếng khắp kinh đô, mà danh tiếng cũng vô cùng tốt."

"Nghe nói Bất Dạ Thành Đại Hạ còn mở cả vườn bách thú, nói là muốn nuôi nhốt rất nhiều kỳ trân dị thú, để dân chúng thăm quan, có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Một số quan viên khác không quá tán đồng cách suy nghĩ của Hứa Ngôn, mặc dù tất cả mọi người đều có chút ghen ghét, nhưng không phủ nhận được Bất Dạ Thành Đại Hạ đang là vấn đề nổi trội nhất ở kinh đô, ai ai cũng biết.

Cho nên gièm pha thì cứ gièm pha, nhưng nếu cố tình gièm pha thì có hơi không tốt.

Lúc mà mọi người còn đang bàn tán thì một giọng nói vang lên khiến mọi người chú ý.

"Hứa đại nhân nói không sai."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ, hao phí biết bao nhiêu diện tích đất đai? Nếu không phải Thiên mệnh Hầu có công với vương triều Đại Hạ, chỉ sợ bất kì kẻ nào muốn xin một mảnh đất lớn như vậy, mười vạn vạn lượng cũng chưa chắc có thể xin được."

"Còn nữa, tìm khắp toàn bộ vương triều Đại Hạ cũng chỉ có Thiên mệnh Hầu dám hạ giá muối quan."

Giọng nói vừa vàng lên đã thu hút được toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận