Đại Hạ Văn Thánh

608 Đại nho tự sát, triệt để náo loạn, tiếng mắng như biển, vạn người tụ kinh(6)

Vương triều Đại Hạ vốn đã bình tĩnh lại, tại một khắc này hoàn toàn bùng nổ.

Dù sao đã chết một người, hơn nữa còn là một vị Đại nho đức cao vọng trọng.

Trong mắt rất nhiều người xem ra, đây chính là bị Cố Cẩm Niên bức tử, Tôn Chính Nam lấy cái chết của mình, đến xin một cái công đạo, yêu cầu một cái công đạo.

Nhóm người đọc này làm sao có thể không đáp ứng?

Đứng ở điểm cao về đạo đức, bắt đầu điên cuồng chỉ trích Cố Cẩm Niên.

Hơn nữa lúc này đây, so với lúc trước còn hung mãnh hơn nhiều lắm.

Bởi vì, lúc trước chỉ trích, chung quy không nháo ra mạng người, đơn giản chính là Cố Cẩm Niên quá hung dữ một chút, hơn nữa toàn bộ sự việc rốt cuộc ai đúng ai sai, tất cả mọi người đều nói không rõ ràng.

Điển hình là ông nói ông có lý, bà nói bà hữu lý.

Bây giờ thì khác.

Tôn Chính Nam đã chết, mọi người đều có tâm đồng tình, một lão Nho, đức cao vọng trọng, nửa đời trước cẩn trọng, vì dân vì nước, tuổi già cũng bởi vì tranh đấu một hồi, cho dù có sai, có chỗ nào đó làm không tốt.

Nhưng cuối cùng rơi vào một kết thúc chết không yên lành, tự nhiên sẽ khiến người ta đồng tình cùng thương cảm.

Lúc này, những người đọc sách yên lặng được mấy ngày, đã hoàn toàn đứng ngồi không yên.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu như không nháo chuyện này lớn hơn một chút, sau này sẽ thật sự nháo không nổi.

Tiếng mắng như sấm.

Chiếu rọi ở Thư viện Đại Hạ.

Trên núi phía sau, mây đen càng thêm dày đặc, thậm chí đã bắt đầu có sấm chớp.

Đây là Thánh phạt, căn cứ vào ý chí của người đọc sách trong thiên hạ, sinh ra dị tượng.

Lúc trước đều đã có chút cảm giác sắp biến mất.

Nhưng theo Tôn Chính Nam vừa chết, mây đen càng thêm nồng đậm, sấm chớp lóe ra, hơn nữa còn truyền đến từng đạo thanh âm.

Là tiếng chửi rủa của người đọc sách trên thiên hạ.

Loại thanh âm này vang vọng ở giữa Thư viện Đại Hạ.

Tô Văn Cảnh biết được Tôn Chính Nam tự sát, cũng không thể không kinh ngạc, hắn ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ tới Tôn Chính Nam lại tự sát.

Cho dù lấy mạng của mình, cũng hải để Cố Cẩm Niên chịu phạt như thế.

Trước tiên, Tô Văn Cảnh rời khỏi Thư viện Đại Hạ, hắn muốn đi Thư viện Giang Nam một chuyến, đi tế bái Tôn Chính Nam, đồng thời muốn điều tra tình huống.

Chỉ là, sau khi Tô Văn Cảnh rời khỏi Thư viện Đại Hạ.

Hậu sơn.

Cố Cẩm Niên vốn một mực dốc lòng ngộ đạo, đột nhiên bị từng đạo thanh âm cắt đứt.

"Cố Cẩm Niên, ngươi không biết đối nhân xử thế."

"Đáng thương cho Tôn Nho, vậy mà chết trong tay loại người như ngươi, hắn quả nhiên là đáng thương, Cố Cẩm Niên, ngươi vẫn còn là con người sao?"

"Bởi vì nhất niệm ích kỷ, hại Tôn Nho táng thân ở đây, Cố Cẩm Niên, ngươi thật đáng chết."

Tiếng mắng chửi cực kỳ chói tai.

Khiến cho Cố Cẩm Niên từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại.

Xung quanh một mảnh tối đen.

Ngẩng đầu nhìn lại, mây đen che trời, sấm chớp ầm ầm, tựa như tận thế hàng lâm.

Uy áp của người đọc sách thiên hạ, vào giờ khắc này hình thành Thánh uy khủng bố tuyệt luân, khiến cho Cố Cẩm Niên cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Nghe từng đạo thanh âm vang lên bên tai.

Cố Cẩm Niên đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, Cố Cẩm Niên không để ý tới, mà là hít sâu một hơi, tiếp tục dốc lòng ngộ đạo.

Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.

Chuyện Tôn Chính Nam gây ra không itd ồn ào huyên náo, Đại nho khắp nơi đều viết chiếu văn, tế lễ Tôn Chính Nam, có một số Đại nho vốn không muốn tham dự.

Nhưng cố nhân qua đời, khó tránh khỏi có chút khó chịu, cho nên cũng khiển trách Cố Cẩm Niên một phen.

Theo những Đại nho vốn ở vị trí trung lập này ra mặt, trong lúc nhất thời, càng nhiều thanh âm vang lên.

Không ít người lấy lý do muốn giúp đỡ cho Tôn Chính Nam, mắng Chửi Cố Cẩm Niên.

Mà ở trong Thư viện Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên cũng đích xác lâm vào mức độ ngộ đạo sâu.

Những Thánh nhân chi thư này, hắn đã đọc qua lại ba lần.

Hiểu được đạo của Thánh nhân.

Nhưng vẫn chưa có suy nghĩ rõ ràng.

Rất nhiều đạo lý, nghe qua thoáng cái liền hiểu được, nhưng muốn chân chính hiểu được lại cực kỳ khó khăn.

Tri Thánh lập ngôn.

Thánh ý là gì?

Lời ai nói mới là đúng?

Thánh nhân đời thứ nhất, lấy nhân lễ làm chủ, vậy cái gì gọi là lễ? Nếu nhìn thấy tiểu nhân, cũng phải dùng lễ đối đãi sao?

Thánh nhân đời thứ hai, lấy quân lễ làm chủ, quân này cũng không phải là quân vương, mà là quân tử, quân tử viễn tiểu nhân dã, hẳn là giống như bạch ngọc, không nhiễm một tia dơ bẩn, nhưng có vài người cũng có đại nghĩa, cũng có quân tử khí tiết, cũng bởi vì các loại nguyên nhân như thân phận v..v…, chẳng lẽ những người này không phải quân tử sao?

Thánh nhân đời thứ ba, lấy quốc lễ làm chủ, quốc gia có khí tiết, có quân tử chi lễ, có khí khái đại quốc, mới là vương triều, nhưng nếu một quốc gia, dùng thái độ ôn hòa mà trị, có thể làm cho dân chúng ăn uống no đủ, vậy loại quốc gia này không tính là vương triều sao?

Thánh nhân đời thứ tư, lấy Nho học làm chủ, cho rằng muốn tạo phúc cho dân chúng, nhất định phải có được địa vị và uy vọng nhất định, như vậy, lời nói của bản thân, mới có thể được nhiều người biết đến.

Điểm xuất phát là tốt, nhưng có người đọc sách, không có một quan nửa chức, nhưng lại tâm hệ thương sinh, hắn không cách nào thay đổi đại cục gì, nhưng lại có thể trợ giúp mỗi một người hắn có thể trợ giúp, loại này có tính là Nho giả hay không?

Đạo lý của Thánh nhân, quá mức thâm ảo, có quá nhiều ý tứ, cần phải đi giải thích, cần phải trình bày.

Cố Cẩm Niên hiện tại đang bị vây ở giai đoạn 'tri', hắn phải cấp cho mình một cái trình bày giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận