Đại Hạ Văn Thánh

Chương 154 Cố Cẩm Niên làm thơ, dị tượng tái hiện, thảm họa lũ lụt, hiến kế sách. (3)

Sau khi dị tượng hoàn toàn biến mất, Cố Cẩm Niên thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía đám học trò này, sau đó lại nhìn qua Tô Văn Cảnh, ngữ khí bình tĩnh nói.

"Văn Cảnh tiên sinh. Hôm qua học trò dạo bước trong sân viện, ngẫu nhiên gặp được xe chở nước vo gạo, phát hiện có mười hai thùng gỗ, trong mỗi thùng đều là đồ ăn thừa."

"Lần này, quận Giang Ninh bất ngờ gặp phải nạn lũ lụt, dân tị nạn thành hoạ, không người no bụng, cho nên nhìn thấy những món ngon đồ ăn thừa này, lòng cảm giác rất hổ thẹn."

Lại thấy nơi đây, gặp cảnh bách tính bội thu, liên tưởng trước đó, không hiểu sao lại xúc động, cho nên viết xuống bài thơ này.”

"Hôm nay, để tất cả đồng môn đến đây, chính là để nói ra việc này. Ai nghĩ đến trên mâm cơm kia. Từng hạt từng hạt đều cay đắng .

"Chúng ta sinh ra trong phú quý, cẩm y ngọc thực, nên quan tâm đến thiên hạ, nghĩ tới khó khăn của bách tính, nhất định phải làm tấm gương tốt, biết được nỗi khổ làm nông, mới có thể chăm lo việc nước, đền đáp triều đình."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Hắn không khí thế bừng bừng, cũng không có bất kỳ cái gì là làm ra vẻ.

Mà chỉ nói hết những điều trong lòng mình cho tất cả mọi người ở đây nghe "Được."

Một lát sau, giọng nói của Thái tử vang lên, lời của Cố Cẩm Niên, ông cực kỳ công nhận.

"Cẩm Niên."

"Ngươi thật sự làm cho vi huynh nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."

"Tuổi ngươi còn nhỏ, lại có thể hiểu hết đạo lý này, vi huynh hổ thẹn, vi huynh hổ thẹn. Cẩm Niên, hôm nay vi huynh đến đây, vốn là muốn cầu tình ngươi tha cho Cơ nhi."

"Nhưng biết được tấm lòng của ngươi, vi huynh chỉ thấy hai chữ hổ thẹn."

"Bắt đầu từ hôm nay, Lý Cơ đi theo bên cạnh ngươi, khắc khổ học tập, nếu nó đi quá giới hạn dù chỉ nửa điểm, tùy ý đệ xử trí."

"Nếu không thể đánh chết, thì cứ đánh đến gần chết."

"Lý Cơ, ngươi nhớ kỹ cho vi phụ, Cố Cẩm Niên chính là trưởng bối của con nếu con còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ỷ vào xuất thân mà nói năng lỗ mãng, vi phụ quyết không khoan dung.”

Lời nói của Lý Cao vang lên.

Gương mặt ông run run, đây là lời nói phát ra từ đáy lòng của ông ấy.

Đồng thời ông càng tức giận đối với nhỉ tử này mình không thôi, Lý Cơ tới đây làm gì? Ông không có khả năng không biết, không phải là muốn tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức sao?

Nhưng người ta Cố Cẩm Niên thành thành thật thật dạy học, ngươi chạy tới đây chọc người kinh tởm chắc?

Sau khi bị đánh cho một trận, còn cảm thấy bản thân ủy khuất ư, Cố Cẩm Niên có tài có đức, người này mà ngươi cũng đến trêu chọc? Ngươi có bệnh đúng không?

Hơn nữa sau lưng Cố Cẩm Niên là ai? Là Cố gia đấy.

Đứa nhi tử này của ông quả nhiên là bị chiều đến sinh hư, phàm là người có chút đầu óc thì đều biết không nên chọc tức Cố Cẩm Niên.

Nghĩ tới đây, Lý Cao trực tiếp rút đai lưng ngọc ra, nhìn Lý Cơ đang bị treo trên cây, một lúc sau Lý Cơ lại bắt đầu gào rú như quỷ khóc sói gào, làm ngừi khác rùng mình.

Cố Cẩm Niên đánh nhau còn nương tay một chút vì dù sao hắn ta cũng là Thái tôn của hắn.

Nhưng cha hắn ta thì thật sự không nói chuyện tình cảm, đai lưng ngọc quất một phát hiện một vết máu, là da tróc thịt bong thật sự, đau thấu tim gan.

"Cha, đừng đánh, đừng đánh nữa, con nghe, con nghe lời mà.

Cẩm Niên thúc, Cẩm Niên thúc, Niên thúc, cầu xin thúc, mau mau cứu ta.

Cẩm Niên thúc, ta van người, ta cam đoan sau này nhất định nghe lời người nói, van cầu thúc mau cứu ta."

Lý Cơ khóc tê tâm liệt phế, toàn thân run rẩy, thật sự muốn phọt c*t ra.

"Thái tử điện hạ, không cần thiết phải như thế, về sau để hắn đi theo ta là được rồi."

Cố Cẩm Niên nhìn mà choáng váng.

Thật đúng là cha ruột ác độc mà, một roi hằn một vết máu, Cẩm Niên chỉ đứng nhìn cũng thấy đau.

“Việc này không có quan hệ gì với đệ, không đánh nó một trận nhớ đời thì nó sẽ không ghi nhớ lâu."

"Còn nữa, chớ gọi ta là Thái tử, gọi ca."

Lời Cao nói ra, nghĩa chính ngôn từ.

Hơn nữa ai khuyên đều vô dụng, đánh vẫn cứ đánh, ông muốn giáo huấn Lý Cơ một trận đau hung ác để nó chịu một lần nhớ kỹ cả đời.

Tất cả mọi người trầm mặc nhìn cảnh này.

Ai mà ngờ được, Thái tử luôn luôn ôn hòa lại có thể đáng sợ như thế?

Chẳng qua, tay áo của Lý Cơ, người có thể đi ra, người đánh chính là bộ, máu thành đến dụng tâm, nhưng âm thanh kêu trời trách đất gào thét khóc óc vang lên, Tô Văn Cảnh lại xem thường.

Đánh một trận cũng không phải chuyện xấu.

"Cẩm Niên, bài thơ này lưu vào Bách Thảo Đường được không?"

Ông nhìn về phía Cố Cẩm Niên, hỏi như thế.

Mà Cố Cẩm Niên còn đang bận xem cảnh Lý Cơ bị đòn, nghe thấy giọng của Tô Văn Cảnh, lập tức lấy lại tinh thần "Toàn bộ do tiên sinh quyết định.

Cố Cẩm Niên trả lời.

Nhập hay không nhập Bách Thảo Đường chỉ là việc nhỏ, có thể nhìn thấy Thái tôn bị quất roi mới là đại sự nha, nhìn xem, Cố Cẩm Niên chính là tùy ý vậy đấy.

Tô Văn Cảnh cũng không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Lý Cơ.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Cơ.

Tròn một khắc đồng hồ.

Lý Cơ bị đánh ngất đi,

Mặt mũi Lý Cao vẫn đầy tức giận như cũ.

"Chỉ vậy mà đã ngất rồi, không có tiền đồ."

"Người đâu, dội nó tỉnh lại cho ta.” Lý Cao ra lệnh, ngất cũng phải đánh.

Bất quá đây cũng là lời nói trong lúc tức giận, tất cả mọi người đều im lặng, ai dám thật sự đi xách nước tới? Nhưng vẫn có Tô Hoài Ngọc hành động.

Cố Cẩm Niên lập tức giữ chặt Tô Hoài Ngọc đi xách thùng nước, trong lúc mấu chốt này vẫn là đừng quá thông minh.

Không cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận