Đại Hạ Văn Thánh

1697 Thiên hạ hòa bình, mười năm ước hẹn! Thiết lập Kỳ Lân các! Truyền đạo kinh đứng đầu!(5)

Trong mắt bọn họ là khinh thường.

 

Mười người này thế nhưng là tồn tại từ thời Thần Thoại. Bây giờ tức thì bị thiên địa công nhận. Mười vị Diêm Vương chưởng quản Âm phủ. Nếu như bọn họ tham dự đại chiến mà nói, thắng bại vẫn rất khó phân.

 

Đúng thật là.

 

Theo Thập điện Diêm La gia nhập, tràng diện lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương. Bốn tộc vốn là muốn thông qua các loại phương thức để áp chế Cố Cẩm Niên, lại không ngờ rằng Thập điện Diêm La vafp thời khắc này gia nhập chiến trường rồi.

 

Trong lúc nhất thời, đại biểu của bốn tộc trầm mặc. Cho dù là Thánh nhân Thượng Cư cũng không biết nói cái gì vào thời khắc này.

 

"Vậy thì đánh đi."

 

Cuối cùng giọng nói của Đông Hải Long Vương vang lên. Ông ta biết rõ chuyện này cả hai bên đều không nhượng bộ thì cứ dứt khoát chiến đến cùng.

 

Nhìn xem ai sợ ai.

 

Thập điện Diêm La đúng thật là rất mạnh nhưng ông ta tin tưởng, Thập điện Diêm La không thể tùy tiện xuất thủ. Bọn họ tiếp nhận Thiên mệnh thời đại này để trở thành Diêm Vương, lấy được một vài thứ, tất nhiên cũng sẽ hi sinh một vài thứ.

 

Trước đó bọn họ sinh ra, là bởi vì ý chí thiên địa, để bọn họ đi phá hư hủy diệt đại thế. Bây giờ bọn họ mặc dù trở thành Diêm Vương, nhưng thực lực tuyệt đối không thể cường đại như lúc ở thời Thần Thoại được.

 

Cho nên Đông Hải Long Vương không sợ tất cả. Nếu đã phải chiến thìchiến đến cùng.

 

 "Được thôi."

 

"Buông tay đánh cược một lần, sớm chinh chiến."

 

Giọng nói của Yêu tộc cũng vang lên. Bọn họ không sợ nên hưởng ứng trận đại chiến này.

 

Bọn họ đến từ thời Thượng cổ, trải qua giết chóc kinh khủng. Bọn họ không sợ, không có chút nào sợ chinh chiến như này.

 

Đơn giản chính là vấn đề lợi ích.

 

"Nếu hai tộc phải chiến thì Thần tộc cũng không sợ."

 

Giọng nói đại biểu cho Thần tộc cũng vang lên, xem ai sợ ai.

 

"Aiz."

 

Thánh nhân Thượng Cư thở dài, đem ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên. Ông ấy không nói chuyện, rất hiển nhiên là muốn muốn chờ Cố Cẩm Niên chịu thua.

 

"Nhân tộc đương thời thì sợ gì đánh một trận?"

 

Nhưng mà vốn cho rằng dưới loại áp bách này, Cố Cẩm Niên sẽ thỏa hiệp, lại không ngờ rằng Cố Cẩm Niên không có bất kỳ e ngại gì, cũng không có nửa điểm ý muốn thỏa hiệp. Ấnh mắt của hắn kiên định không thay đổi.

 

Nói ra tiếng lòng của mình.

 

Cố Cẩm Niên so với ai khác đều tinh tường. Hiện tại chính là lúc so đấu sĩ khí. Không phải lúc giằng co thứ này thứ kia. Nếu phải chiến thì nên chiến, càng giằng co ngược lại càng thua khí thế.

 

Mặc dù Nhân tộc bại vong thể rất lớn nhưng như thế thì sao?

 

"Kính tuân pháp chỉ của Thánh nhân!"

 

"Dân chúng Trung Châu nghe trẫm hiệu lệnh. Toàn dân giai binh, chinh chiến!"

 

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Trung Châu Đại Đế vang lên. Xung quanh ông ta vờn quanh Long khí. Trên khuôn mặt, tràn đầy kiên nghị. Vào lúc này, ông ta không lựa chọn thuyết phục Cố Cẩm Niên, mà là lựa chọn vô điều kiện ủng hộ Cố Cẩm Niên.

 

Ngươi muốn chiến thì ta sẽ chiến.

 

"Con dân Đại Hạ nghe lệnh, kính tuân pháp chỉ của Thánh nhân. Phàm là con dân Đại Hạ của trẫm, chiến tử mà không hối hận."

 

Cùng thời khắc đó vương triều Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không lùi bước.

 

Mặc dù biết không thắng được.

 

Mặc dù biết đánh không lại.

 

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể để Cố Cẩm Niên ở thời điểm này mất mặt xấu hổ.

 

Không phải chỉ là một con đường chết sao?

 

Còn thật e ngại sinh tử ư?

 

Dù sao đều là chết, không bằng dứt khoát chết đứng còn hơn sống quỳ.

 

"Chiến!"

 

Tiếng rống ngút trời vang lên, từng âm thanh ngân vang. Nhân tộc đương thời, không phân vương triều, không phân tông môn vào thời khắc này lựa chọn chiến một trận.

 

Dân ý kinh khủng tràn vào thể nội Cố Cẩm Niên, trên không hải vực nháy mắt hóa thành Tịnh Thổ. Phạn âm Như Lai trận trận, Phật pháp vô biên, chiếu rọi vô tận quang.

 

Đây chính là lực lượng của Cố Cẩm Niên.

 

Hắn hiện tại chính là đại biểu cho đại thế này.

 

Rầm rầm rầm.

 

Thập điện Diêm La Dã vào thời khắc này phóng xuất ra khí tức của mình. Tùy thời làm tốt chuẩn bị đại chiến. Ức vạn âm binh cùng nhau gầm thét, âm thanh này vang vọng đất trời.

 

Một trận đại chiến kinh khủng dường như sẽ phải diễn ra, làm người ta cảm thấy ngạt thở.

 

Nhưng không để người ta cảm thấy sợ hãi.

 

Bởi vì vào thời khắc này, tất cả mọi người là một thể. Không sợ tất cả, cùng lắm chính là đường chết.

 

"Aiz!"

 

"Chư vị có thể tỉnh táo một chút hay không."

 

Cuối cùng, Thánh nhân Thượng Cư lên tiếng lần nữa. Ông ấy không hi vọng đại chiến. Trên thực tế không có người hi vọng hiện tại mở ra đại chiến. Đại thế còn chưa hoàn toàn xuất hiện, chỉ vừa mới bắt đầu cải biến. Nếu như ở thời điểm này giết chóc lẫn nhau.

 

Quả nhiên là không đáng.

 

Chỉ là, ông ấy nghĩ mượn nhờ tình thế các đại tộc khác để ép Cố Cẩm Niên một chút, để Cố Cẩm Niên biết khó mà lui. Lại không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên chính là một tên nóng đầu, căn bản cũng không muốn lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận