Đại Hạ Văn Thánh

1315 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(7)

Hai hôm này xài tiền phung phí, nhưng cũng không xài được bao nhiêu, xài như thế cũng chẳng có nghĩa lý gì, chi bằng đem tiền này quyên góp cho những nơi thực sự cần dùng đến.

Cũng coi như là làm chuyện tốt, tích đức cho con cháu.

Hơn nữa, Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng không phải chỉ kiếm lời một lần, sau này sẽ kiếm được càng nhiều bạc hơn nữa.

Không cần phải lo lắng.

Có thể tăng thêm chút phúc lợi cho quan viên Công bộ là được, chẳng nhẽ nhất định ngày nào cũng phải ăn sơn hào hải vị?

Như vậy thì quá phóng túng rồi.

"Vương đại nhân cũng có một trái tim hướng về dân chúng."

"Nếu đã vậy thì không cần phải bàn thêm nữa."

Dương Khai nhẹ gật đầu, tán thưởng Vương Khải Tân.

"Nhưng lời Hứa Ngôn nói hôm này thật sự là đang nhắm vào chúng ta."

Vương Khải Tân sau khi xác định được số tiền để quyên góp, mới đề cập đến hành vi đâm chọt hôm nay của Hứa Ngôn.

Nghe Vương Khải Tân nói thế, Dương Khai không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Hứa Ngôn quản lý quốc khố, luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, mấy năm gần đây cũng bị hắn chọc giận không ít lần."

"Chờ đến tối nay, sau khi Ngụy Nhàn công công biết được số tiền mà hai ta khuyên góp, biết được lợi nhuận kinh người của Bất Dạ Thành Đại Hạ, chỉ sợ ngay lập tức ông ta cũng biết."

"Đến lúc đó, có khi Hứa Ngôn phải quay lại cầu tình với hai chúng ta cũng nên"

"Vậy thì hôm nay đến phủ của lão phu đi, hai chúng ta sẽ trút cơn giận này."

Dương Khai cười nói.

"Được."

Nghe việc để cho Hứa Ngôn nếm trái đắng, Vương Khải Tân cũng nở nụ cười, hai người họ làm việc trên triều, cũng không ít lần bị Hứa Ngôn chọc tức. 

Bây giờ có thể trả thù đương nhiên là chuyện tốt.

Thế là Vương Khải Tân đi cùng Dương Khai về phủ.

Giờ Hợi.

Trời tối.

Trên đường cái của kinh đô, Ngụy Nhàn dẫn theo mấy cung nữ, đi từng nhà nhà quan viên triều thần để ghi chép ngân lượng quyên góp.

Nhưng đi khuyên góp cũng không phải là chuyện gì tốt, mà giống như khổ sai hơn.

Ít nhất là Ngụy Nhàn không thu hoạch được cái sắc mặt tốt nào cả, nhất là cái kiểu, ông ta vừa gõ cửa một cái đã bị lôi thẳng vào phủ, không nói lời nào, cứ cho Ngụy Nhàn nhìn tình huống trong phủ trước đã.

Không thể không nói, quan viên Đại Hạ đúng thật là thanh liêm, nói là thanh liêm, chi bằng nói thẳng là nghèo.

Cho nên số lượng bạc quyên góp, đa phần đại quan sẽ góp mấy trăm lượng bạc, quyên góp năm trăm lượng hoặc là một ngàn lượng thì toàn là quốc công với Hầu gia, một số hoàng thân quốc thích còn xem được chút.

Năm ba ngàn lượng gì đó, dù nhiều dù ít thì cũng vẫn có.

Chỉ là chạy đôn chạy đáo hai canh giờ, số lượng bạc quyên góp được cũng chưa quá mười vạn lượng, con số này khiến Ngụy Nhàn vô cùng phiền muộn.

Chờ đến khi hồi cung, thể nào bệ hạ cũng nổi trận lôi đình cho mà xem.

Nhưng không còn cách nào khác, cũng đâu phải là cưỡng chế quyên tặng, người ta quyên bao nhiêu thì cũng là tâm ý mà.

Cứ như thế, Ngụy Nhàn đi tới Dương phủ.

Những việc mà Lệ Bộ làm trong hai ngày qua, Ngụy Nhàn cũng có nghe thấy, nhưng tình huống cụ thể như thế nào, vẫn còn đang điều tra.

Nhưng chỉ nghĩ tới việc Lễ Bộ hai ngày qua hào khí ngút trời, tiêu tiền như rác, chắc cũng sẽ quyên góp không ít bạc.

Cho nên Ngụy Nhàn chỉnh sửa một chút cảm xúc trên mặt, cười ha hả bảo gia đinh đi truyền lời tới Dương đại nhân.

Một lúc sau, người hầu cung kính mời ông ta vào phủ.

Chờ đến khi vào phủ thì đã thấy Dương Khai và Vương Khải Tân đã chờ ở đó từ lâu.

"Ngụy Nhàn công công, thật vất vả cho ông rồi."

"Ngụy Nhàn công công."

Hai người đồng thời lên tiếng, đối mặt với người của Hoàng đế, bọn họ cũng nên khách khí một chút.

"Hai vị Thượng thư đại nhân mới gọi là vất vả, tạp gia đêm khuya tới chơi, cũng xin hai vị đại nhân chớ tức giận."

Ngụy Nhàn cung kính trả lời, cũng rất khách khí.

“Ngụy công công nói gì vậy, ông đi quyên tiền vì triều đình, vì dân chúng khắp nơi, lão phu sao có thể sinh khí."

Dương Khai cười, trên mặt tràn đầy ôn hòa.

"Có phần tâm ý này của bản thân, bệ hạ biết được sẽ rất yên lòng, thứ lỗi cho tạp gia, cũng không còn sớm nữa, đúng lúc hai vị đại nhân đều ở đây, tạp gia đi chuyến này là vì quyên góp ngân lượng cho vùng bị thiên tai"

"Hai vị đại nhân định quyên góp bao nhiêu? Tạp gia sẽ ghi lại rõ ràng, sau này sẽ tới nhà lấy."

Ngụy Nhàn khéo léo nhắc nhở, đúng thật là không còn sớm, ông ta còn việc phải làm, không thể tiếp tục nói chuyện ngoài lề nữa.

Thấy thế, Dương Khai vỗ tay một cái, sau đó đó chậm rãi nói.

"Quốc gia nguy nan, thân là quan viên trong triều, đương nhiên không thể xem nhẹ, lão phu năng lực có hạn, thôi thì quyên góp một ngàn vạn lượng bạc."

Dương Khai nghiêm túc trả lời.

"Một ngàn lượng bạc?"

"Đại nhân, như vậy có hơi ít không nha?"

Ngụy Nhàn nghe vậy, hơi hơi chê cười nhìn về phía Dương Khai, dù sao cũng là Lễ Bộ Thượng thư, quyên một ngàn lượng bạc đúng thật là hơi ít.

"Không không không."

"Không phải một ngàn lượng, là một ngàn vạn lượng."

Dương Khai lập tức giải thích.

Mà Ngụy Nhàn theo bản năng gật đầu.

"Ừ, một ngàn vạn lượng."

"Dương đại nhân nói cái gì?"

"Một ngàn vạn lượng?"

"Dương đại nhân, đây là ý gì?"

Ngụy Nhàn sững sờ, ông ta không kịp phản ứng, không phải một ngàn lượng, cũng không phải một vạn lượng, mà là một ngàn vạn lượng.

? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận