Đại Hạ Văn Thánh

1291 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!(7)

Thêm nữa, có Cố Cẩm Niên bảo hộ, lượng khách hàng ổn định không bị phân tán, sau này Bất Dạ Thành mở chi nhánh, mua cửa hàng còn được ưu đãi hai thành, từng cái từng cái đều là lợi ích to lớn.

Nhưng quan trọng nhất là vấn đề phí vận chuyển đường thủy.

"Lời Bản Hầu nói, đương nhiên là thật, đây là khế ước, trong đó viết rất rõ ràng."

"Nhưng có ba chuyện Bản Hầu phải nói rõ với các vị."

"Thứ nhất, bất kể chuyện gì cũng phải lấy khách hàng làm chính, tuyệt đối không được phát sinh chuyện cửa hàng lớn lấn át khách hàng, nếu như vấn đề này phát sinh, nhất định phải nghiêm trị không tha."

"Thứ hai, cửa hàng buôn bán loại mặt hàng gì, nhất định phải báo cho quản sự của Bất Dạ Thành, trước khi đưa ra giá cả lợi nhuận, phải thông qua sự điều chỉnh của quản sự, cam đoan các vị sẽ có lời, nhưng tuyệt đối không thể cao quá mức, bán một lần rồi không ai quay lại, làm ăn chú trọng lâu dài, không nên tuyệt đường buôn bán của bản thân."

"Thứ ba, mọi người gặp bất kỳ chuyện gì khó xử, nên liên hệ quản sự để giúp đỡ giải quyết, không nên xung đột gây gổ tranh chấp, phải phục tùng quyết định sau cùng của quản sự."

"Nếu như mọi người đồng ý, thuận mua vừa bán thì hợp tác bền lâu."

Sau khi Cố Cẩm Niên nói xong, đứng dậy rời đi, để lại Vương Phú Quý ở lại giải quyết các vấn đề thuê mua cửa hàng.

Cố Cẩm Niên vừa đi.

Lập tức, mọi người dần dần đứng dậy, sôi nổi đặt mua cửa hàng.

Cửa hàng tốt thế này mà không mua thì đầu óc khẳng định là vấn đề.

Càng ngày càng nhiều người nghe tin, đến đây mua cửa hàng.

Mà trong một gian phòng khác của quán rượu đang trưng bày địa đồ lập thể của Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Tô Hoài Ngọc đứng bên cạnh, đang cầm sổ sách tính toán.

"Bên trong Bất Dạ Thành tổng cộng có bốn khu vực lớn, bách hóa lâu, tửu lâu Đại Hạ, du địa Đại Hạ (địa điểm du ngoạn ở Đại Hạ) và phố xá Đại Hạ."

"Ngoại trừ phố xá Đại Hạ, ba khu vực khác tổng cộng có một ngàn năm trăm cửa hàng, trong đó, cửa hàng loại một có một trăm căn, cửa hàng loại hai có bốn trăm căn, cửa hàng loại ba có một ngàn căn."

"Phố xá Đại Hạ có tổng cộng một ngàn cửa hàng cỡ nhỏ, tính cả các sạp quán nhỏ lưu động là gần ba ngàn."

"Chỉ tính riêng khu vực phố xá Đại Hạ, tiền thuê hàng năm lên đến hai vạn vạn lượng bạc ngân, ích lợi lâu dài."

"Mà tính riêng cửa hàng, nếu bán hết có thể thu được năm mươi vạn vạn lượng bạc trắng."

Tô Hoài Ngọc mở miệng báo cáo.

"Tốt, vậy thì chờ xem hôm nay thế nào."

"Đúng, còn lại hai mươi cửa hàng hoàng kim này nữa, chỉ cần chờ đến khi toàn bộ cửa hàng loại một bán hết, chúng ta có thể bắt đầu bán đấu giá các cửa hàng hoàng kim này”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, sau đó nhắc nhở Tô Hoài Ngọc.

"Đã rõ."

Tô Hoài Ngọc cũng nhẹ gật đầu.

Cứ như thế, hơn ba canh giờ sau....

Một giọng nói vang lên.

"Hầu gia, Vương đại nhân và Dương đại nhân đến rồi."

Nghe được giọng nói này, Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, Dương Khai cùng Vương Khải Tân mới hai ngày đã không chịu nổi mà chạy tới đây, thật là nôn nóng mà.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng thôi, dù sao vụ làm ăn này cũng liên quan trực tiếp đến lợi ích của bọn họ.

Rất nhanh, hai người đã vào trong phòng, sắc mặt có chút khó coi.

"Hai vị đại nhân."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

"Hầu gia."

Hai người chắp tay chào lại, trên mặt lộ ra chút không vui.

"Hai vị tới đây có chuyện gì vậy?"

Cố Cẩm Niên vốn đang chăm chú nghiên cứu địa đồ cũng thu hồi tầm mắt, hơi tò mò nhìn về phía hai người.

"Còn có chuyện gì?"

"Cái tên Hứa Ngôn kia, hôm nay dám trắng trợn gièm pha Bất Dạ Thành ngay bên ngoài cung, còn nói Bất Dạ Thành này của Hầu gia ngài chỉ là trò đùa trẻ con, chẳng kiếm được mấy đồng bạc."

"Ta và Vương đại nhân không phục, còn mắng ông ta mấy câu."

Vương Khải Tân vừa mở miệng đã nói một lèo, thật sự không vui.

"Vương đại nhân không cần phải tức giận như thế." Dương Khai cười khổ một tiếng, sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên, đem đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện kể rõ cho Cố Cẩm Niên nghe.

Nghe xong lời này về sau, Cố Cẩm Niên không khỏi cười một tiếng.

Đối với những lời Hứa Ngôn nói, Cố Cẩm Niên không cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại, hắn cảm thấy những lời đó nói cũng không sai.

"Hầu gia, ngài không tức giận chút nào sao?"

Vương Khải Tân nhìn thấy Cố Cẩm Niên không có phản ứng gì, hơi chút khó chịu hỏi.

"Có gì mà phải tức giận, hơn nữa, Hứa đại nhân cũng không nói sai ma."

Cố Cẩm Niên cười nói.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Vương Khải Tân và  Dương Khai cũng thay đổi.

Hả?

Không nói sai?

Đây là ý gì? Thật sự không kiếm được tiền sao?

Nhìn vẻ mặt hai người biến đổi không ngừng, Cố Cẩm Niên chậm rãi lên tiếng.

"Hứa đại nhân nói không sai, chỉ là Hứa đại nhân căn bản không hiểu rõ lợi nhuận thực sự của Bất Dạ Thành là ở đâu."

Cố Cẩm Niên mở miệng, lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận