Đại Hạ Văn Thánh

ChChng 351 Tranh giành Thiên mệnh, đệ bát cảnh trong truyền thuyết, tiến đến thịnh thế, xin tiên tử tự trọng.(6)

Nếu là học thuật chi tranh lưu lại đầu đề câu chuyện.

Nói câu khó nghe thì Cố Cẩm Niên có thể dự đoán tương lai người đọc sách trong thiên hạ sẽ chửi rủa mình.

Vũ nhục Thánh Nhân, không tuân theo Thánh Nhân, đúng lý không tha người, ở trong thi hội hùng hổ doạ người, nhân phẩm bại hoại, cáo mượn oai hùm.

Dù sao chuyện thi hội Đại Hạ đoán chừng đã có người nghĩ kỹ làm sao viện cớ.

Phía trên thi hội, sau khi Tô Văn Cảnh ra đề mục, Cố Cẩm Niên dành thời gian nửa khắc trả lời một mạch mà thành, nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Đám người cảm thấy kỳ quặc, nhất là tài tử các nước cho rằng việc này có vấn đề. Mặc dù Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, bọn hắn đều công nhận. Nhưng dùng nửa khắc thời gian có thể hoàn thành thì trên thế gian này làm sao có thể có người làm được?

Tất cả mọi người sinh lòng phàn nàn, tài tử các nước cho rằng bất công. Mà dù sao ở vương triều Đại Hạ cũng không nói được cái gì. Lại thêm Cố Cẩm Niên chính là quyền quý đệ nhất Đại Hạ, ai cũng không dám trêu chọc.

Cuối cùng là thế tử Khổng gia làm người chính trực, cương trực công chính. Mặc dù kiêng kỵ thế lực của Cố gia nhưng đúng lúc vì Thánh Nhân hắn vẫn nhất quyết đứng ra. Vì tất cả mọi người bênh vực kẻ yếu, đưa ra chất vấn. Nhưng hắn nói chuyện khách khí không có chút quá phận nào. Chỉ đơn giản là chất vấn.

Không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên thẹn quá hoá giận mắng Khổng Vũ. Đồng thời thiết lập đánh cược chứ Khổng Vũ cũng không muốn gây chuyện lớn đến thế. Nhưng Cố Cẩm Niên nhất định lập xuống đánh cược, không lập đánh cược sẽ không giải thích.

Đối mặt với vô số tài tử trong lòng biệt khuất, Khổng Vũ đành kiên trì đáp ứng đồng thời ra mười đạo đề. Hơn nữa mười đề này đều vô cùng đơn giản. Không phải trăng sáng chính là giang hà, cũng không hi vọng náo loạn quá lớn.

Không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên hoàn toàn có tài hoa như vậy. làm thơ thành Thiên cổ, thể hiện ra tài hoa thực sự.

Đám người chịu phục.

Sau khi Khổng Vũ minh ngộ đã hướng Cố Cẩm Niên xin lỗi. Thậm chí sẽ đến nhà xin lỗi nhưng Cố Cẩm Niên nhất định phải để Khổng Vũ quỳ xuống.

Khổng Vũ không phải là không muốn quỳ mà hắn đại biểu cho Khổng gia, thật sự là quỳ không tốt lắm nên đã nguyện ý đền bù tất cả. Không ngờ rằng Cố Cẩm Niên đúng lý không tha người, đến cuối cùng còn nhục nhã Thánh Nhân, cuồng vọng tự đại, ngang ngược càn rỡ không coi ai ra gì.

Thậm chí Hoàng đế Đại Hạ đều thiên vị Cố Cẩm Niên cho nên Khổng Vũ cuối cùng phải quỳ xuống. Ngay cả Truyền Thánh Công đến cũng vô dụng.

Trấn Quốc Công càng làm cho ầm ỹ, ai dám giúp Khổng Vũ liền giết cả nhà của hắn. Cố Cẩm Niên càng là muốn giết tất cả Nguỵ Nho trong thiên hạ không ủng hộ mình.

Đại khái kịch bản chính là như vậy.

Cố Cẩm Niên không cần suy nghĩ cũng hiểu nhất định là dựa theo kịch bản này truyền đi.

Thậm chí nếu nói ác độc một chút thì sẽ thành tài tử các nước chất vấn, Khổng Vũ cũng đi theo nói một câu. Còn mình sẽ tìm đúng thời cơ, trực tiếp trả thù Khổng Vũ, chính là đem Khổng gia giẫm tại chân.

Bởi vì chính mình cuồng vọng.

Con người rất dễ dàng bị chụp các danh hiệu lên người. Người có năng lực thì bình thường đều nói một câu cuồng vọng. Người không có năng lực thì sẽ nói rằng lười biếng.

Đây là vô tri vô giác thay đổi.

Nếu như lại thêm một câu quyền quý đệ nhất Đại Hạ mới gần mười sáu tuổi thì mọi người sẽ cảm thấy loại người này không cuồng vọng thì còn ai cuồng vọng?

Thật giống như thiếu gia ăn chơi.

Nhấc lên bón chữ thiếu gia ăn chơi này trên cơ bản trong đầu của tất cả mọi người đều hiện lên hình ảnh của một đám người béo mập, mặc cẩm y, đi trên đường nghênh ngang, phía sau có bảy tám gia đinh tuỳ tùng, nhìn ai cũng giống như nhìn chó.

Đây chính là danh hiệu hoá.

Người sợ nổi danh, heo sợ mập.

“Mặc dù rước lấy phiền phức nhưng cũng không phải không có chỗ tốt. Bản thân ta muốn đi con đường cô thần nên đắc tội Khổng gia chính là mục đích của ta.”

“Nếu không đắc tội Khổng gia chính là nguy hiểm cho Cố gia. Đắc tội thì đắc tội. Nếu không hoàn toàn đắc tội thì chết chính là Cố gia.”

Đắc tội Khổng gia như thế hoàn toàn không phải chuyện tốt.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên nhất định phải có lý do.

“Chuyện hôm nay càng nên thêm cẩn thận một chút. Nếu đã xuất thủ thì phải trở mặt đến cùng. Khổng gia tất nhiên sẽ tìm ta gây phiền phức, ta cũng nhất định phải lựa chọn người của mình.”

“Tất cả học sinh thư viện đều có thể trở thành người của ta. Về sau bọn hắn vào triều đình, đến từng địa phương nhậm chức. Bọn hắn chính là giọng nói của ta. Nếu Khổng gia dùng loại phương thức này đến công kích ta.”

“Ta cũng có thể dùng phương thức này đi công kích bọn hắn.”

Cố Cẩm Niên bắt đầu nghĩ đường lui cho chính mình. Nếu sớm muộn gì cũng phải cùng Khổng gia phân cao thấp thì theo Cố Cẩm Niên năng lực lớn nhất của Khổng gia chính là có thể mượn nhờ dư luận.

Dư luận của người đọc sách trong thiên hạ.

Cố Cẩm Niên không cách nào ảnh hưởng đến người đọc sách trong thiên hạ nhưng nếu bây giờ bồi dưỡng đám học sinh thư viện Đại Hạ này cho tốt, để bọn hắn trở thành thủ hạ của mình, như vậy chí ít có thể ảnh hưởng đến Đại Hạ.

Dù sao đám người này sớm muộn là đi các nơi làm quan hoặc là ở triều đình nhậm chức. Sau khi ra ngoài chính là đại quan.

Các tài tử ở các quận, phủ, huyện đều muốn nịnh bợ những quan viên này.

Như vậy muốn kiến tạo dư luận cũng quá đơn giản.

Mà muốn chưởng khống dư luận trong thiên hạ nhất định phải lập mới học, thu môn đồ khắp nơi, học trò khắp thiên hạ thì mới có thể đối kháng.

Con đường này phải đi thật lâu.

Nhất thời chắc chắn là không thể nghĩ hết nhưng thành lập thế lực thuộc về mình nhất định là không sai.

“Đến lập sẽ.”

Trong lòng Cố Cẩm Niên tự lẩm bẩm, hắn dự định sẽ Lập Ngôn xong thì đem tất cả kéo lại một chỗ, cùng loại với tổ chức Đồng Văn minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận