Đại Hạ Văn Thánh

Chương 423 Cố Cẩm Niên có kế sách thống nhất Đông Hoang, Vĩnh Thịnh nổi giận, văn võ từ quan, triều chính chấn động!(4)

Nhưng.

Cố Cẩm Niên có biện pháp giải quyết vấn đề này, hơn nữa hoàn toàn không lo lắng bách tính có mua hay không, bởi vì bách tính nhất định mua nó.

Chỉ là, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Mọi người nghe không hiểu, vả lại trước đó đã không có bất kỳ hiệu quả nào, chỉ sợ sẽ rước lấy nhiều phiền phức hơn, Cố Cẩm Niên bị chửi hai câu không quan trọng.

Nhưng nếu bị người để mắt tới, trực tiếp sao chép lại, đây mới thực sự là phiền phức.

Một khi kế hoạch này thi hành thành công, Đại Hạ sẽ có đủ tư cách để nhất thống thiên hạ.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Đúng lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế đột nhiên lên tiếng, giọng nói còn kích động hơn trước đó không ít đâu.

Ông bất thình lình hỏi thăm làm Cố Cẩm Niên giật nảy mình.

"A?"

"Cữu cữu, ngươi nói gì ạ?"

Cố Cẩm Niên lấy lại tinh thần, vừa rồi hắn càng nghĩ càng sâu, thật đúng là quên mất cữu cữu đang ở ngay trước mặt.

"Vừa rồi ngươi đang suy nghĩ gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế không ngốc.

Vừa rồi ông hỏi một câu, có thể ngựa đạp Hung Nô quốc không, hoàn toàn chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Dù Cố Cẩm Niên trả lời như thế nào, ông cũng sẽ không nói gì cả.

Nhưng vấn đề là Cố Cẩm Niên không trả lời, ngược lại còn trầm tư suy nghĩ, hơn nữa suy tư rất lâu, lúc này mới khiến Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc.

Nếu đổi lại thành người khác, chẳng hạn như tôn nhi của mình, Lý Cơ mà suy nghĩ hồi lâu ở chỗ này, trước tiên ông sẽ cho rằng tâm tư của Lý Cơ đã trôi dạt ra bên ngoài rồi.

Nhưng người trước mắt là Cố Cẩm Niên.

Đây là ngoại chất nhi học được mọi thứ từ mình, đồng thời mọi thứ đều làm rất hoàn hảo.

Vậy nên tâm tư của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng khác.

Mơ hồ có cảm giác, chuyện mà Cố Cẩm Niên suy nghĩ vừa rồi, chính là làm thế nào để hủy diệt Hung Nô quốc, vả lại từ đầu tới cuối Cố Cẩm Niên không hề nhíu mày, việc này có nghĩa là hắn đã có một kế hoạch nào đó.

Đồng thời kế hoạch này gần như có khả năng tiêu diệt được Hung Nô quốc.

Đổi lại bất cứ người nào, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng sẽ không có cảm giác này, nhưng nếu người này là Cố Cẩm Niên, bằng cách nào đó ông cảm thấy rằng nhất định có khả năng.

Do đó mới hỏi Cố Cẩm Niên đang suy nghĩ gì.

"Trong đầu ngươi đã có một kế hoạch đúng không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế dò hỏi.

Muốn nghe thử xem trong lòng Cố Cẩm Niên đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhưng Cố Cẩm Niên lập tức lắc đầu nói.

"Cữu cữu, chất nhi không có kế hoạch, về mặt quân sự, chất nhi chỉ hiểu được một chút binh pháp, ngoài ra cái khác đều không hiểu."

Cố Cẩm Niên giả chết.

Hắn không thể nói ra, bởi vì nói xong Vĩnh Thịnh Đại Đế khẳng định không đáp ứng, chẳng bằng làm ra chút thành tựu trước rồi đến nói.

Vả lại bản thân cũng không thể xác định một trăm phần trăm kế hoạch này của mình có thể đi đến thành công không.

Vạn nhất không làm được thì tinh lực tài lực hao phí không phải số lượng nhỏ, dù sao cũng không thể nói ra được.

Đương nhiên cón có một nguyên nhân không thể nói, đó là nói ra thì chỗ tốt đối với hắn không phải đặc biệt lớn, chuyện này phải làm tốt, làm thành công, hắn mới nắm lấy mạch máu của người trong thiên.

Không phải nói nhất định phải kiểm soát Đại Hạ, mà là hắn có được năng lực tự vệ tuyệt đối.

Cố Cẩm Niên biết vị cữu cữu này sẽ không làm hại mình, nhưng hắn không dám chắc, bây giờ cữu cữu cũng xem như càng già càng dẻo dai, có thể coi là trẻ tuổi.

Nhưng đến lúc già rồi thì sao?

Hán Vũ Đế lúc còn trẻ, cũng rất tỏ tường lí lẽ, nhưng lúc tuổi về già thì thế nào? Ngay cả nhi tử của mình cũng không tin tưởng.

Chứ nói chi một đứa cháu ngoại trai như hắn?

Lùi một bước, cữu cữu hùng tài vĩ lược, nhưng còn Thái tử thì sao? Thái tôn thì sao? Nhi tử của Thái tôn thì sao?

Mặc dù bây giờ nói hơi sớm, nhưng làm người mà, phòng hờ một chút là chuyện rất bình thường.

Nếu quả thật không có bất cứ ý định gì đối với hắn, thì hắn cũng sẽ không làm hại Đại Hạ, thành thật phụ tá Đại Hạ trở thành vương triều đệ nhất thiên hạ, sau này quyền lực của hắn càng lúc càng lớn, cục diện hai bên đều có lợi.

Nhưng nếu không, vậy thì đừng trách hắn chơi quá ác.

Nghe Cố Cẩm Niên trả lời, Vĩnh Thịnh Đại Đế nhất thời trầm mặc.

Người cháu ngoại trai này, thông minh lanh lợi, lại có rất nhiều ý tưởng điên rồ, đôi khi còn có khả năng khai mở tư duy cho mọi người.

Đánh vỡ cục diện bế tắc.

Nhưng nó quá thận trọng, nhất là thời điểm đối mặt với mình, cũng không biết do ai dạy nữa.

Đoán chắc lại là tên Cố lão lục kia dạy .

Vĩnh Thịnh Đại Đế đoán thôi cũng biết, Cố Ninh Nhai sẽ dạy gì cho Cố Cẩm Niên.

Cái gì mà gần vua như gần cọp.

Rồi cái gì mà không nên xem Hoàng đế như người một nhà, tâm tư của Hoàng đế ngươi không đoán được.

Rồi phải giữ một khoảng cách nhất định gì đó.

Mấy lời nói kiểu này, ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Nếu không, lúc này nó mới bao nhiêu tuổi? Cũng chỉ mới mười bảy tuổi a?

Người mười bảy tuổi, đâu ra mà có nhiều ý nghĩ như vậy được?

Cố lão lục chết tiệt, đợi chuyện ám sát kết thúc, xem trẫm có thu thập ngươi không.

Ôm ý nghĩ này trong đầu, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, nhìn Cố Cẩm Niên rồi nói.

"Cẩm Niên."

"Trẫm sẽ không nói nhiều với ngươi nữa, tóm lại, nếu có thể lợi cho Vương Triều Đại Hạ, trẫm có thể cho ngươi đặc quyền."

"Còn có, ngươi là cháu trai của trẫm, trong cơ thể cũng có dòng máu Lý gia, trẫm là cữu cữu ngươi, không cần thiết phải đề phòng trẫm."

"Được rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cho Cố Cẩm Niên quay về nghỉ ngơi.

Cũng nói chuyện được gần một canh giờ rồi, văn võ bá quan đều đang đợi ở chính điện.

Không đi nữa cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận