Đại Hạ Văn Thánh

811 Ninh vương thế tử, tàn sát dân chúng, lột xác thành Võ Vương, nghị hòa chấm dứt!(4)

Mặc dù là quyền quý.

Cũng không coi mạng của dân chúng là tính mạng.

Nhưng cũng không đến mức như vậy chứ?

Trực tiếp đem hơn bốn trăm người tàn sát, đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Nhưng mặc kệ như thế nào, trước mắt bọn họ chỉ có thể thu thập tàn cục, tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm dấu vết.

Mà lúc này.

Hoàng cung Đại Hạ.

Khi công văn nghị hòa được khẩn cấp đưa đến Dưỡng Tâm điện.

Vĩnh Thịnh đại đế nghiêm túc xem qua khế văn nghị hòa này.

Qua nửa ngày.

Vĩnh Thịnh đại đế phun ra một hơi thật dài.

"Người đâu."

"Đóng dấu."

Vĩnh Thịnh đại đế lại hít sâu một hơi, trong ánh mắt là vui sướng, vui sướng không cách nào che dấu.

Cố Cẩm Niên không chỉ đánh một trận chiến xinh đẹp, hơn nữa khế văn nghị hòa này, cũng làm tương đối hoàn mỹ.

Để Hung Nô bồi thường ngân lượng còn chưa tính, hơn nữa còn yêu cầu Hung Nô đưa chủ phạm mười ba năm trước vào Đại Hạ.

Chỉ dựa vào điểm này, sỉ nhục mười ba năm trước, có thể rửa sạch.

Mười ba năm trước, Hung Nô thiết kỵ phá thành, tàn sát dân chúng Đại Hạ, cừu hận này không chỉ ghi nhớ trong lòng hắn.

Người dân cũng ghi nhớ trong lòng.

Có thể nói, chỉ riêng điều này, ông ấy đã vô cùng hài lòng, những thứ khác có hay không đều không sao cả.

"Cẩm Niên ơi là Cẩm Niên, ngươi bảo trẫm nên nói như thế nào đây."

"Ngươi quả nhiên là giống trẫm mà."

“Đều nói điệt nhi giống cữu cữu, lời này quả nhiên không sai, hắc!”

Vĩnh Thịnh đại đế tươi cười rời đi, tâm tình quả thực là tốt đến không thể tốt hơn..

Đứa cháu trai bên ngoại này quả nhiên là mang đến cho mình kinh hỉ thật lớn.

Bất quá rất nhanh, sau khi khế văn nghị hòa được đóng dẫu, liền được khoái mã tăng roi, đưa đến thành Đồng Quan.

Sau đó do hai nước trao đổi, lần thứ hai đóng dấu, như vậy chuyện này coi như là triệt để có hiệu lực.

Trong khi đó.

Bên trong thành Đồng Quan.

Giữa quân doanh.

Từng rương từng rương đan dược được vận chuyển vào trong quân doanh.

Đây là đan dược Ninh vương hứa hẹn, còn có bệ hạ ban thưởng, cộng thêm lão gia tử cho người vận chuyển tới.

Toàn bộ quân doanh, gần như chất đầy hơn trăm rương.

Cố Cẩm Niên cũng không khách khí.

Hiện tại hắn muốn tăng lên cảnh giới võ đạo, nhất định phải dựa vào nhai đan dược thăng cấp.

Thông qua lần này, Cố Cẩm Niên nhận ra rõ ràng một vấn đề lớn nhất, đó chính là cảnh giới của mình quá kém.

Thậm chí nói, thực lực của mình kém đến mức khiến người khác giận sôi, tuy rằng võ đạo cảnh giới mới đến Bảo Thể cảnh, nhưng nhờ có Bàn Võ Chí Tôn Công, khiến cho mình có thể cùng cường giả Nhân Long cảnh đánh một trận.

Nhưng như vậy vẫn là quá yếu.

Không phải nói là Nhân Long cảnh yếu, mà là thân phận của mình quá cao, đường đường là thế tử Đại Hạ, nói thật, người dám đắc tội mình, đều là tồn tại đứng đầu thế gian này.

Nói câu khó nghe hơn một chút thì, đây là mình còn ở trong lãnh thổ Đại Hạ, nếu như không ở trong lãnh thổ Đại Hạ, chỉ sợ tùy tùy tiện tiện liền có thể gặp phải tập kích cường giả Võ Vương.

Võ Vương, thiên hạ ít có.

Hợp tình hợp lý.

Nhưng ý tứ ít có, không phải nói là không có, nếu tụ tập lại cùng một chỗ, cũng có mấy trăm ngàn nhân vật như vậy.

Chỉ là người bình thường khó có thể nhìn thấy.

Thân phận đến, người tiếp xúc cũng sẽ khác.

Cho nên Bảo Thể cảnh, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cố Cẩm Niên muốn mượn cơ hội này, trực tiếp chạy nước rút đến đệ tam cảnh hoặc đệ tứ cảnh.

Tốt nhất là đệ tứ cảnh.

Đến võ đạo Thần Thông cảnh cũng không tồi, về phần Võ Vương cảnh mà nói, Cố Cẩm Niên nghĩ cũng không nghĩ tới, cũng không phải là không có theo đuổi.

Nguyên nhân chính chủ yếu vẫn là đan dược không đủ, cho dù là của lão gia tử cộng thêm bệ hạ, còn có đan dược của Ninh Vương đưa tới, dưới Bàn Võ Chí Tôn Công, muốn đột phá tới Võ Vương cảnh cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Bất quá, rốt cuộc là cái gì, vẫn phải xem.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên cũng không dông dài, từ trong rương gỗ lấy ra một hộp đan dược, đặt ở trước mặt.

Trong phút chốc, mười viên bảo đan Võ Vương, một trăm viên đan dược Thần Thông, mấy ngàn viên bảo đan Nhân Long cảnh, cộng thêm mấy ngàn viên bảo Bảo Thể cảnh xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

Bảo đan xuất hiện.

Trong toàn bộ đại doanh tràn đầy hương thơm thảo dược.

Sau một khắc, Cố Cẩm Niên đem từng viên đan được nuốt vào cổ họng, theo đan dược vào yết hầu, trong nháy mắt hóa thành năng lượng mênh mông, bị cổ thụ trực tiếp thôn phệ luyện hóa.

Bảo đan Võ Vương, đối với cảnh giới của Cố Cẩm Niên mà nói, tuyệt đối không thể tùy ý nuốt vào, nếu không bạo thể bỏ mình tại chỗ, nhưng nhờ có Chúng Sinh thụ, Sau khi Cố Cẩm Niên nuốt vào, sẽ không có gì đáng ngại.

Từng viên đan dược vào cổ họng.

Cố Cẩm Niên căn bản cũng không thèm để ý đến phẩm chất đan dược, hoàn toàn chỉ nghĩ đến chuyện tiếp tục nuốt vào.

Mấy ngàn viên đan dược, sau gần một canh giờ, toàn bộ tiêu hao xong.

Cứ như thế, trên Chúng Sinh thu cũng sinh trưởng ra bốn khỏa Chúng Sinh quả.

Điều này làm cho Cố Cẩm Niên không khỏi cảm khái, bốn khỏa Chúng Sinh quả, thoạt nhìn rất ít, nếu như lúc trước, ít nhất cũng được bốn mươi quả.

Bất quá, Chúng Sinh thụ đã hoàn thành lột xác, tuy rằng chỉ là bốn khỏa, nhưng hiệu quả so với lúc trước cường đại hơn không ít.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên lắng đọng tâm thần xuống, ngay sau đó bắt đầu mở thưởng.

Mỗi một lần hái trái cây, đối với Cố Cẩm Niên mà nói, liền giống như rút thăm trúng thưởng, làm cho người ta tràn đầy chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận