Đại Hạ Văn Thánh

Chương 301 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!

Tất cả học sinh sau lưng Cố Cẩm Niên, từng người đều hưng phấn không thôi.

Hôm nay suýt chút nữa bọn họ phải chịu mất mặt, xấu hổ.

Cũng may Cố Cẩm Niên xuất hiện, chẳng những hóa giải phiền phức, hơn nữa còn vì bọn họ mắng một hơi dài.

Chỉ là tuy phần lớn mọi người vui vẻ nhưng cũng có một số ít người không vui như vậy.

Khuôn mặt đầy lo lắng, đi đến bên cạnh Cố Cẩm Niên nói.

“Thế tử.”

“Ân huệ ngày hôm nay, chúng ta suốt đời khó quên. Chỉ là đắc tội Khổng gia cuối cùng cũng không tốt lắm.”

“Thật ra thế tử điện hạ không cần thiết phải như thế. Khổng gia ảnh hưởng quá lớn, trước mắt sắp đến thi hội Đại Hạ, ngày mai chúng ta nên đi Khổng phủ bái phỏng, hóa giải ân oán. Miễn cho quan hệ giữa đôi bên quá mức cứng ngắc.”

Có người lên tiếng, đi đến bên cạnh Cố Cẩm Niên.

Chuyện hôm nay, tất nhiên bọn hắn vui sướng. Cố Cẩm Niên vì bọn họ mà trút giận mạnh mẽ khiến bọn họ rất thoải mái.

Nhưng vấn đề là đắc tội với Khổng gia cũng không tốt. Nhất là đối với Cố Cẩm Niên mà nói thì điều này cũng không tốt.

“Không sao.”

“Chúng ta đều là đồng môn, mà chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta. Bản thế tử tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Nhưng mà, nếu các ngươi lo lắng sợ hãi thì bản thế tử cũng không cản.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên bình tĩnh.

Đã đắc tội thì cũng không cần nghĩ đến cầu hòa.

Đương nhiên, nếu bọn họ sợ thì không có gì đáng nói. Cố Cẩm Niên cũng không ngăn cản bọn họ đi xin lỗi.

“Thế tử điện hạ hiểu lầm rồi.”

Người kia vội vàng nói, sợ Cố Cẩm Niên hiểu lầm.

“Không sao.”

“Chư vị, chuyện hôm nay gây ra hoàn toàn do một mình Cố mỗ làm ra. Các ngươi nếu không muốn đắc tội Khổng gia đều có thể tự mình đi xử lý.”

“Nhưng xin các vị yên tâm, nếu như Khổng gia dám đến gây phiền phức cho các ngươi thì Cố mỗ phụng bồi đến cùng.”

Cố Cẩm Niên nói đầy bá khí.

Vừa dứt lời, đám người nhao nhao nói.

“Thế tử điện hạ hiểu lầm rồi.”

“Chúng ta không phải có ý này. Hôm nay thế tử vì bọn ta ra mặt, ân tình như thế suốt đời khó quên.”

“Đúng vậy, thế tử điện hạ. Hôm nay chúng ta đã lựa chọn cùng ngài trở về đã đủ chứng minh tất cả. Mong rằng thế tử không nên hiểu lầm.”

Đám người mở miệng.

Hôm nay bọn hắn mang tâm thái triều Thánh tiến về Khổng gia, đi thăm viếng Thánh tôn. Thật không ngờ rằng, Thánh tôn này không phân rõ phải trái, giúp người ngoài bắt nạt người nhà.

Nói thật, sao bọn hắn không giận?

Ngược lại nhìn Cố Cẩm Niên, vì giúp bọn hắn mà không ngại đắc tội với Khổng gia.

Về phần Cố gia cùng Khổng gia có thù gì đó. Mặc kệ là có thù hay không đến mức đó thì ngày thường gặp nhau bên ngoài đều cười ha hả.

Nhưng Cố Cẩm Niên vẫn giúp đỡ họ mà không hề do dự.

Trực tiếp xé mặt cùng Khổng gia.

Phần ân tình này bọn họ khắc ghi trong lòng.

So sánh một chút thì Cố Cẩm Niên nói là làm, ai làm nấy chịu, có phong phạm của quân tử.

Mà Thánh tôn Khổng gia này thì chính là loại bán chủ cầu vinh.

Cho dù xuất thân có tốt thế nào thì cũng mất lòng người.

Phải biết rằng phụ mẫu đám người này cũng không phải nhân vật nhỏ gì. Có thể đi vào thư viện Đại Hạ ai không phải là rồng là phượng trong đám người?

Khổng Vũ chỉ cảm thấy là chèn ép một đám người đọc sách nhưng trên thực tế chèn ép này tuyệt đối không phải người đọc sách bình thường như vậy.

Cố Cẩm Niên thắng được lòng người, tương lai ở vương triều Đại Hạ, đám người này có bảy, tám phần sẽ tọa trấn một phương hoặc là làm quan trong triều.

Ơn nghĩa như thế đối với tương lai của Cố Cẩm Niên là một chuyện tốt lớn.

“Được rồi, hôm nay chư vị cũng mệt nhọc, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ta cũng đi nghỉ ngơi một chút.”

Nghe mọi người nói vậy, Cố Cẩm Niên cũng không nói thêm gì.

Trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Như thế.

Đám người cũng không dài dòng, tự mình trở về. Đem chuyện xảy ra hôm nay viết vào thư để thông tri cho phụ mẫu mình.

Cùng lúc đó.

Tin tức cũng truyền vào trong tai bách tính ở Kinh đô.

Chỉ là có người có tình lừa dối dư luận, tránh nặng tìm nhẹ. Đem chuyện này nói thành Cố Cẩm Niên tranh đấu cùng Khổng Vũ.

Rõ ràng là Khổng Vũ ăn cây táo rào cây sung nhưng truyền vào trong tai bách tính lại trở thành Cố Cẩm Niên là người đọc sách duy nhất của thế gia Võ tướng lại là quyền quý còn hiểu Nho đạo nên vì thế mà kiêu ngạo tận trời.

Mà Khổng Vũ chính là Thánh tôn. Hai người tuổi tác tương đương nên không phục lẫn nhau là chuyện hợp tình hợp lý.

Cho nên sẽ phát sinh tranh chấp, không phải là đại sự gì.

Đây chính là chỗ tốt mà người đọc sách nắm giữ. Rõ ràng là Khổng Vũ làm sai nhưng bây giờ kết quả truyền ra lại là hai tiểu hài tử đánh nhau vì thể diện mà thôi.

Hoàn toàn chính là tránh nặng tìm nhẹ.

Điều này nếu đổi thành Cố Cẩm Niên làm thì đoán chừng sẽ chịu vô tận mắng chửi.

Bách tính dân gian biết chuyện này.

Trong hoàng cung Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tất nhiên cũng biết chuyện này.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe Ngụy Nhàn kể rõ trên điện.

Khuôn mặt lộ ra vẻ bình tĩnh vô cùng.

Qua chừng một khắc, Ngụy Nhàn tiếp tục nói.

“Bệ hạ, bây giờ trong dân gian chỉ cho rằng thế tử cùng Thánh tôn tranh đua đánh nhau vì thể diện, ảnh hưởng không lớn, cũng coi là một chuyện tốt.”

“Lão nô cho rằng, thi hội Đại Hạ sắp đến, sứ thần các nước cũng sẽ đến, không cần thiết náo loạn thêm.”

Hắn lên tiếng, nói ra suy nghĩ cảu mình.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất bình tĩnh, cũng không biết đang tự hỏi điều gì.

Một lúc lâu sau, Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi mở miệng.

“Khổng gia quả thật có phần hơi quá đáng.”

“Cũng cần có người ra tay chấn áp sự kiêu ngạo của bọn họ.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy bất mãn đối với hành vi này của Khổng gia. Bắt nạt nười nhà, giúp đỡ người ngoài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận