Đại Hạ Văn Thánh

1294 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!(10)

Đối với dân chúng các nước khác, Cố Cẩm Niên có thể ra giá thấp một chút, nhưng không thể không thu lợi nhuận.

Mãi cho đến giờ Tuất.

Lợi nhuận một ngày của Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng được xác nhận rõ ràng.

Trong phòng.

Vương Phú Quý cầm giấy tờ, cả người không khống chế được mà run rẩy.

"Lợi nhuận thuê bán cửa hàng, dự tính mười tám vạn vạn lượng bạc trắng."

"Long Mễ Giang Trung, tiêu thụ 2 triệu thạch, thu được 40 triệu lượng bạc trắng, lợi nhuận 20 triệu lượng bạc trắng."

"Lợi nhuận từ việc bán gương, ba trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng."

"Tửu lâu Đại Hạ, lợi nhuận hai mươi vạn lượng bạc trắng."

"Các vật dụng linh tinh khác, lợi nhuận mười vạn bạc trắng."

"Tổng lợi nhuận mười tám vạn vạn hai ngàn ba trăm tám mươi vạn lượng bạc trắng."

Giọng nói của Vương Phú Quý cũng run rẩy.

Lúc mà con số thực tế hiện ra trước mặt, hắn ta đã hoàn toàn tê liệt.

Dương Khai cũng tê liệt rồi.

Vương Khải Tân cũng tê liệt rồi.

Tô Hoài Ngọc cũng tê liệt rồi.

Chỉ có Cố Cẩm Niên vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ là do kiếp trước đã trải qua giá thuê nhà khủng khiếp, cho nên đối với những con số này, hắn cũng không quá kinh ngạc.

Đương nhiên có một điều khiến hắn cảm thán không thôi chính là, bất động sản là ngành kinh doanh kiếm lời nhiều nhất, chứ không phải là “một trong những ngành kinh doanh kiếm lời nhất”.

Lợi nhuận của ngày hôm qua cũng chỉ là trăm vạn lượng, hôm nay lên tới mười tám vạn vạn lượng bạc trắng, cái này có khoa trương không?

Tất nhiên là khoa trương, gấp tận ngàn lần.

Gấp tận một ngàn lần.

Trước đó bọn họ cũng có phỏng đoán sơ bộ, dù sao thì hiện tại Long Mễ Giang Trung nhất định bán rất chạy, 2 triệu thạch cũng không nằm ngoài suy đoán của bọn họ.

Nhưng lợi nhuận từ việc thuê mua cửa hàng nằm ngoài sức tượng tượng của bọn họ, khiến cho bọn họ run rẩy.

Nói cách khác, dựa theo tỷ lệ một người góp hai phần, lợi nhuận là ba ngàn sáu trăm vạn lượng.

Chỉ một ngày hôm nay, doanh thu ba ngàn sáu trăm vạn lượng.

Cuối cùng, sau khi xác nhận giấy tờ hoàn chỉnh, Dương Khai cầm bản sao sổ sách, vội vã chạy về kinh đô Đại Hạ.

Ông ấy muốn báo tin tốt này cho Thái tử ngay lập tức.

Cố Cẩm Niên cũng cầm một bản sao sổ sách đi tìm Tần Vương.

Dù sao cuối cùng có thu hoạch, đương nhiên là muốn tìm người chia sẻ niềm vui rồi, cũng coi như tạo niềm vui nhỏ cho Tần Vương.

Vì vậy, nửa canh giờ sau.

Hoàng cung Đại Hạ. Bên trong Đông cung của Thái tử.

Thái tử Lý Cao cố gắng mở to đôi mắt đang nhập nhèm vì buồn ngủ, hắn ta đã ngủ hơn một canh giờ, đột nhiên bị dựng dậy, nếu không phải Dương Khai nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Ông ta thật sự không muốn rời giường.

Ngay khi bước ra tiền đường, âm thanh kích động của Dương Khai đã vang lên.

"Thái tử! ! !"

"Chúng ta phát tài rồi! ! !"

Dương Khai la lớn, sau đó kích động đưa sổ sách giấy tờ cho Lý Cao xem, ông ấy hưng phấn nói không ra lời, chỉ có thể đưa giấy tờ cho Thái tử.

Thái tử cầm đám sổ sách, cau mày, không rõ xảy ra chuyện gì.

Đường đường là Lễ bộ Thượng thư, sao lại kích động như vậy? Một chút phong thái của Lễ bộ Thượng thư cũng không có.

Chỉ là sau khi xem kĩ giấy tờ sổ sách.

Thái tử cũng bị dọa cho choáng váng.

Đây là lợi nhuận thu được trong ngày hôm nay của Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Cái, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, vạn vạn.

?

?

?

Cái gì?

Mười tám vạn vạn?

Ngươi hù ta à? Một ngày thu lời mười tám vạn vạn?

Ui!

Ui!

Ui!

Thái tử trợn tròn mắt.

Một khắc.

Hai khắc.

Ngơ ngẩn đúng hai khác, Thái tử kêu lên thất thanh.

"Mười tám vạn vạn?"

"Mười tám vạn vạn?"

"Dương đại nhân, đây là sự thực sao?"

"Đây là sự thực sao?"

"Sổ sách này là thật sao?"

Thái tử kích động kêu lên, buồn ngủ cái gì gì đó làm gì còn nữa.

Hôm nay thu được mười tám vạn vạn lượng bạc trắng, đây là khái niệm gì? Ông ta, chính phi của ông ta, Thái tôn, còn có hoàng hậu, cùng với Thái hậu.

Năm người đóng góp mười phần.

Nói cách khác, cả ngày hôm nay, thu nhập của hắn có thể tính là một vạn vạn tám ngàn vạn lượng bạc trắng.

Đây là khái niệm gì?

Quốc khố một năm nhập sổ ba vạn vạn lượng bạc trắng.

Nói cách khác, cả ngày hôm nay, bản thân hắn ta đã kiếm được số tiền bằng quốc khố thu thuế nửa năm.

"Thái tử điện hạ, đây là sự thực, đây là sự thực, ha ha ha ha, chúng ta phát tài rồi."

Dương Khai kích động đến sắp khóc rồi.

Thu được câu trả lời xác thực, Thái tử cũng kích động không thôi.

Ha ha ha ha ha!

Ha ha ha ha ha ha.

Tiếng cười hưng phấn của Lý Cao vang lên, kinh động khắp cả Đông cung, thậm chí Thái tử phi cũng bị tiếng cười này đánh thức, cau mày đi chính điện, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thái tử.

Nhìn thấy Thái tử phi tới, Lý Cao vội nắm lấy tay Thái tử phi, lại tiếp tục cười vang.

"Nhà ta có tiền, nhà ta có tiền."

"Sau này thích cái gì, cứ việc mua mua mua."

"Thấy thích cái gì thì mua cái đó, không cần tiết kiệm cho ta, mua luôn cả cửa hàng cũng được."

"Ha ha ha ha ha ha."

Thái tử cực kì vui vẻ, nụ cười hưng phấn lại vô cùng quỷ dị.

Cũng không có ý gì khác, chỉ là kiếm được tiền, có tiền, đương nhiên muốn phách lối một chút.

Nhưng ngay lúc đó.

Ngoài cửa có giọng nói vang lên.

"Thái tử."

"Nô tài Ngụy Nhàn, phụng lệnh bệ hạ, đến đây đưa bạc."

Giọng nói đó…

Là Ngụy Nhàn.

Khuông mặt ninh nọt đang đúng ngoài cửa phủ Thái tử. 

Sau khi nghe thấy giọng nói này.

Vẻ mặt vô cùng hưng phấn của Thái Tử cũng hơi thay đổi.

Không rõ phụ hoàng có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận