Đại Hạ Văn Thánh

661 Vang dội cổ kim, dòng sông thời gian, Khổng Thánh hiển thế, thiên hạ kinh sợ!(3)

Nếu như một ngày thành Thánh thì đây chính là Thánh khí.

Nếu như có được Thánh khí Nho đạo cũng có thể không cần rèn luyện Thánh khí.

Năm đó Khổng Thánh không rèn luyện Thánh khí mà đã nắm giữ được ba kiện Thánh khí Nho đạo. Cũng không cần các Thánh khí khác.

Nhất thời, áp lực đáng sợ đánh đến. Tất cả mọi người cảm nhận được thực lực Bán Thánh của Tô Văn Cảnh.

Loại cảm giác áp bách này là áp bách ở trên cảnh giới.

Dù là Cố Cẩm Niên cũng cảm thấy được cảm giác áp bách không gì sánh kịp. Nếu như nói cảm giác áp bách mà Đại Nho gây cho mình chỉ có chút cường đại.

Cảm giác áp bách mà Bán Thánh cho mình là không gì sánh kịp. Không sử dụng ấn ký của Khổng Thánh thì cơ bản không cách nào chống cự được loại áp bách này.

“Khổng Vô Nhai.”

“Ngươi mưu đồ lấy Thánh khí của đồ nhi lão phu. Nghĩ tất cả biện pháp, thậm chí không tiếc mượn lực của người đọc sách trong thiên hạ để chèn ép đồ nhi ta.”

“Bút trướng này, hôm nay có thể tính toán không?”

Tô Văn Cảnh đi về phía trước một bước.

Ông ấy lớn tiếng chất vấn, căm tức nhìn Khổng Vô Nhai.

Cảm nhận được cảm giác áp bách như vậy, Khổng Vô Nhai thân thể cao tuổi, nháy mắt trở nên già yếu. Sắc mặt ông ta khó coi, cũng không có cách nào bình tĩnh như thường.

Nghìn tính vạn tính lại không tính đến việc Tô Văn Cảnh trở thành Bán Thánh.

“Nhanh đi kích hoatjd dại trận.”

Dưới cảm giác áp bách như thế, Khổng Vô Nhai thật sự không có cách nào cùng Tô Văn Cảnh tranh phong. Một bên là Bán Thánh, một bên là chuẩn Bán Thánh.

Nhìn như chênh lệch nửa cấp nhưng trên thực tế là cách xa vạn dặm.

Ông ta không dám khinh thường, lập tức sai người đi kích hoạt trận pháp bên trong Khổng gia, chống cự lại Tô Văn Cảnh.

Đông.

Chỉ là theo tâm niệm của Tô Văn Cảnh, Bán Thánh khí trên đầu trực tiếp hạ xuống mặt đất. Trong chốc lát toàn bộ Khổng gia như có địa chấn.

Tất cả trận pháp đều bị Quân tử đỉnh này chế trụ.

Cũng miễn cho Khổng Vô Nhai kích hoạt trận pháp.

Nhưng dưới áp lực như vậy, một giọng nói lại vang lên.

“Đủ rồi.”

Giọng nói không lớn lại truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Là giọng của Truyền Thánh Công. Vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh. Thật ra ngay từ đầu, Truyền Thánh Công đã không nói chuyện. Bất kể là có người ở bên ngoài gây chuyện.

Hay là Lỗ Nguyên mắng chửi người. Hoặc là Cố Cẩm Niên mắng người. Ngoại trừ chuyện Cố Cẩm Niên giết Nho bên ngoài. Những lúc khác, Truyền Thánh Công cũng không nói câu nào, sắc mặt cũng không biến hóa.

Nhưng bây giờ, Truyền Thánh Công mở miệng.

Để cho người ta đột nhiên ý thức được một việc.

Đúng vậy, vị Truyền Thánh Công này vẫn chưa nói cái gì. Từ đầu đến cuối ông ta đều không nói gì.

Truyền Thánh Công mới là chúa tể của Khổng gia. Ngoại trừ toàn bộ Thánh hiền các thì Truyền Thánh Công ở Khổng gia chính là chủ có một không hai.

Chỉ là trước đó bị Khổng Tâm và Khổng Vô Nhai tranh đoạt ánh mắt. Hiện tại đám người mới lấy lại tinh thần. Từng người không khỏi nhìn về phía Truyền Thánh Công.

Oanh.

Chỉ là Tô Văn Cảnh đứng lên trước một bước. Cố Cẩm Niên cũng không nói nhiều, Thước Thánh Linh Lung lại lần nữa suy yếu tài hoa Khổng gia.

Chỉ là hi sinh viên Văn tinh thứ hai.

“Ta nói đủ.”

“Các ngươi không nghe thấy sao?”

Truyền Thánh Công lạnh mặt. Ông ta nhìn chăm chí Tô Văn Cảnh. Sau đó chuyển ánh mắt sang Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này, tất cả mọi người trầm mặc, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Không chỉ bọn họ mà toàn bộ Đông Hoang đều đang chăm chú chuyện này. Bọn họ hiếu kỳ đối mặt với Bán Thánh Tô Văn Cảnh thì ông ta sẽ lấy phương thức gì để kết thúc.

“Lão phu muốn một công đạo.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng. Nhưng ông ấy không tiếp tục hành động mà chỉ nhìn về Truyền Thánh Công hỏi như thế.

Không có chuyện gì để nói, chỉ cần một công đạo.

Nhưng mà Truyền Thánh Công cũng không để ý đến Tô Văn Cảnh mà nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

“Cố Cẩm Niên.”

“Tất cả chuyện này đều vì ngươi mà ra. Chuyện Tôn Chính Nam chết ngươi không thể không liên quan.”

“Bất kể ngươi giải thích cái gì hay là nói cái gì thì người đều đã chết rồi. Mà tài hoa của ông ta cũng là do ngươi gọt đi.”

“Bây giờ đồ đệ cưng của ông ta đến Khổng gia, làm loạn gia yến Khổng gia, lão phu cũng rất không vui.”

“Chỉ là Khổng Tâm ra mặt nên phạt đã phạt, nên nói cũng đã nói. Khổng gia chỉ một lòng muốn giải quyết chuyện mà không phải để cho mâu thuẫn tiếp tục diễn ra.”

“Nhưng ngươi lại nhiều lần khiêu khích. Bọn họ nói ngươi không cuồng vọng, ngươi không đồng ý. Nhưng chính ngươi thử nói xem, ở trên gia yến của Khổng gia, nhiều người nói ngươi đừng động thủ như vậy.”

“Mà ngươi lại không kiêng nể gì cả, đem ái đồ của Tôn Chính Nam chém giết. Lão phu muốn hỏi một câu, ngươi như thế mà còn không phải là cuồng vọng sao?”

Truyền Thánh Công nhìn Cố Cẩm Niên nói từng câu, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lẽo.

Cố Cẩm Niên biết vì cái gì ông ta lại làm như vậy. Còn ở nơi này cùng mình giảng đạo lý chỉ vì một màn này.

Đã được chiếu rọi toàn bộ Đông Hoang.

Dưới loại tình huống này, Truyền Thánh Công chơi thủ đoạn kia ở trong mắt thiên hạ chính là muốn tạo cho mọi người thấy ông ta đang giảng đạo lý.

Mà chính mình là người không nói đạo lý. Kể từ đó ông ta có thể danh chính ngôn thuận chèn ép mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận