Đại Hạ Văn Thánh

Chương 386 Người Hung Nô tới, Đại Hạ tổ chức thịnh yến, Cố Cẩm Niên ra sân, giận dữ mắng mỏ man nhân! (5)

Ngươi là Thái tôn đấy, sao lại chỉ vì một chút việc nhỏ mà vô cùng tức giận vậy được?

"Cẩm Niên thúc, không phải ta không giữ được bình tĩnh, mà tại chúng quá khinh người."

"Tại thúc không thấy đấy thôi, đám cẩu vật Hung Nô này, vừa vào kinh đô, từng tên ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn con dân Đại Hạ ta giống như nhìn sâu kiến vậy."

"Nếu đánh nhau thật, Đại Hạ ta sợ cóc gì chúng?"

"Làm bộ má hắn ấy."

Lý Cơ rất khó chịu, sau khi vào phòng, đặt mông ngồi xuống, rót ngay chén trà.

"Vậy, hay là ngươi hồi cung một chuyến, để gia gia ngươi đừng đáp ứng hòa thân?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

"Thế thì ta làm không được, cha ta nói rồi, việc này chịu thôi, ai cũng không ngăn cản được."

"Nhưng mà, Cẩm Niên thúc, lấy năng lực của ngươi, thật ra ngăn cản hòa thân không phải vấn đề lớn nhỉ?"

Lý Cơ lắc đầu, hắn không có tư cách đó, nhưng cảm thấy Cố Cẩm Niên hẳn là có bản lĩnh kia.

"Làm sao ngăn cản? Việc của Lễ bộ, văn thần cả triều đều đáp ứng, công chúa xuất giá lại không tuyển trong nhóm quan võ, quan võ đã không còn gì để nói."

"Nếu ngăn trở được thật thì phải đánh trận, thắng còn tốt, thua tính cho ai đây?"

Cố Cẩm Niên có chút bất đắc dĩ, gia hỏa này nói như đùa, hoàn toàn không có giác ngộ chính trị, tên này mà làm Hoàng đế, khẳng định phải xảy ra chuyện.

Trên thực tế, Cố Cẩm Niên cũng có muốn hòa thân đâu, nhưng đây là chuyện quốc gia đại sự, bản thân hắn công danh không có công danh, tư cách không có tư cách.

Nói gì được đây? Cũng không khả năng nói ta không đồng ý cửa hôn sự này?

Vì sao không đồng ý?

Bởi vì ta đã cảm thấy khó chịu, dù sao ta mặc kệ đấy, cứ để tướng sĩ Đại Hạ chiến đấu, chúng ta có sợ bọn chúng đâu?

Sau đó đánh một trận chiến, mười vạn người chết, dù thắng hay thua, mười vạn người này người nào chịu chứ?

"Cẩm Niên ca ca."

"Nếu như ngươi thật sự có biện pháp, có thể giúp đỡ ngăn chuyện hòa thân không."

"Vương Uyển Nguyệt là bằng hữu của muội muội ta, mấy ngày nay nàng không ăn không uống, biết tin phải xuất giá đã suýt tự vẫn."

Lúc này Dương Hàn Nhu chủ động lên tiếng, hi vọng Cố Cẩm Niên có thể giúp một chút, xem thử có biện pháp gì không.

"Lễ bộ đã định ra, phụ thân ngươi cũng đã tự mình định ra."

"Dù ta ra mặt, náo loạn một trận, tối đa cũng chỉ đổi một công chúa khác, hơn nữa cũng không nhất định có thể thành công."

"Coi như thật sự đổi công chúa khắc thì vẫn phải có người xuất giá thôi."

Cố Cẩm Niên cũng không biết nên nói gì, mặc dù bây giờ có quyền lên tiếng, nhưng vấn đề là những thứ như chính trị không đến lượt hắn can thiệp vào.

Lợi ích.

Lợi ích.

Vẫn là lợi ích.

Trên dưới triều đình đều đáp ứng, hắn không đưa ra được căn cứ suy luận gì thì làm sao có thể phản bác?

"Chao ôi."

"Ta nghe nương ta nói, kết cục của những công chúa xuất giá đều rất thảm, trước kia chưa phải thời Đại Hạ, Tấn quốc đã xuất giá mấy vị công chúa cho người Hung Nô."

"Mặc dù bảo đảm được bình an mười năm, nhưng nghe nói những công chúa này, không chết cũng bị thương, ở bên kia chịu không ít ngược đãi."

"Có vị công chúa vừa xuất giá qua, chỉ cầu được trở về, nghe nói người Hung Nô không có lễ nghi đạo đức gì hết, rối loạn cả."

"Có vị công chúa còn bị cầm tù, khóa xích sắt, bị người Hung Nô làm nhục, dù sao khoảng cách quá xa, không ai quan tâm một công chúa đã xuất giá sẽ trải qua cuộc sống như thế nào."

"Càng nói càng khó chịu, trong lòng bức bối đến hoảng."

"Nếu ta làm Hoàng đế, ta tuyệt đối sẽ không hòa thân, hòa chó má nó thân."

Lý Cơ nắm chặt nắm đấm, hắn càng nói càng tức, trước đó nghe nương hắn nói, nội tâm cũng đã rất khó chịu.

Mọi người cùng im lặng.

Tâm tình Cố Cẩm Niên là phức tạp nhất, dù sao thân là người xuyên không, trong tam quan của Cố Cẩm Niên cực kỳ bài xích việc hòa thân.

Nhưng không có cách naò khác.

Bánh xe lịch sử cứ lăn đều, hắn có biện pháp gì?

Đi náo loạn? Đi hô hoán?

Đắc tội với người ta không nói, còn tạo thêm một trò cười.

Mọi người đều rất im lặng.

Nghĩ tới toàn bộ bách tính Đại Hạ chắc cũng không quá vui vẻ.

"Cẩm Niên thúc, ngày mai Lễ bộ thiết yến trong cung, ngươi đi không?"

Một lát sau, Lý Cơ nhìn mọi người kiềm chế cảm xúc như thế nên không nhịn được hỏi Cố Cẩm Niên, thay đổi chủ đề.

"Không biết, xem tình hình đã."

"Có lẽ sẽ không đi."

Cố Cẩm Niên không có hứng thú với mấy bữa yến hội, có đi hay không xem tình huống mới biết.

"Được, thúc không đi, vậy ta cũng không đi."

"Miễn cho đi rồi, nhìn mặt bọn chúng lại thấy khó chịu, nhịn không được mắng vài câu, quay đầu lại bị đánh."

Cố Cẩm Niên nói không đi, vậy hắn cũng không đi.

"Ta cũng không muốn đi, nhưng mà gia gia ta nhất định bắt ta phải đi."

"Chao ôi, nữ tử chúng ta thật sự không có địa vị."

Dương Hàn Nhu thở dài, nàng không muốn đi, nhưng hết cách, dù sao nàng cũng là tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư, nhất định phải đi.

Nàng nói ra trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Thứ nhất là sự tình của hảo hữu mình, thứ hai là cảm giác vô cùng bất lực.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên nghe nàng nói như thế, không biết vì sao nhưng trong đầu hắn bỗng nhiên manh nha xuất hiện một ý tưởng.

Một ý tưởng kinh thiên.

Có thể chống lại người đọc sách trong thiên hạ.

Trước mắt mà nói, địch nhân lớn nhất của hắn là ai?

Trong tối không biết, cũng không muốn biết, quản kẻ đó là ai làm gì.

Nhưng địch nhân ngoài sáng lớn nhất chính là Khổng gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận