Đại Hạ Văn Thánh

784 Thơ thành thiên cổ, trên trời rơi xuống đá lửa, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân! Cuộc chiến này còn có thể đánh như vậy sao?(6)

Đề cao tự tin.

"Cái này.. "

Cố Cẩm Niên không nghĩ tới lão gia tử lại đột nhiên đưa ra chiêu này.

Nhưng nghĩ lại, Cố Cẩm Niên không dông dài nữa mà bắt đầu suy nghĩ.

Đại mạc cô độc.

Bình nguyên yên tĩnh.

Tất cả mọi người tập trung nhìn qua Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Có rồi.

Khoảng nửa khắc sau.

Cố Cẩm Niên đã nghĩ ra.

Hắn hít sâu một hơi, trong chốc lát, Văn phủ hiện ra sau lưng, hạo nhiên chính khí hình thành một cây bút hành văn.

Lập tức, Cố Cẩm Niên đặt bút tại hư không.

"Thanh Hải trường vân ám Tuyết Sơn, Cô thành diêu vọng Đồng Môn quan."

"Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp, Bất phá Vương Đình chung bất hoàn."

Dịch thơ bài “Tòng quân hành kỳ 4” theo Trương Việt Linh: Thanh Hải mây mờ che núi Tuyết. Ngọc Môn xa ngắm dãy thành trơ. Giáp mòn sa mạc hàng trăm trận. Chưa phá Lâu Lan nguyện chẳng về.

Cố Cẩm Niên đặt bút.

Hắn viết xuống bài “Tòng quân hành”, chỉ sửa lại hai chỗ, Ngọc Môn sửa đổi thành Đồng Môn.

Lâu Lan đổi thành Hung Nô.

Không có vấn đề quá lớn, về phần câu đầu tiên cũng không quan trọng, mô phỏng hóa một chút, cũng không lo ngại.

Thơ ca viết xuống.

Lập tức, tài khí phun trào.

Một số các Tướng Lĩnh đọc lại lời bài thơ, không khỏi liên tục tán thưởng.

Nhất là Trấn Quốc Công, ông nhìn qua lời bài thơ này, không khỏi lớn tiếng đọc lên.

"Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp."

"Bất phá Vương Đình chung bất hoàn."

Ông tụng niệm câu thơ này, truyền khắp trời đất.

Rất nhiều nhóm tướng sĩ nghe được câu thơ này, không nhịn được có chút tâm tình kích động.

Tại thời khắc này, Sĩ khí đã được tăng lên.

Mà lúc này.

Một trận cuồng phong thổi tới, hình thành cát vàng bay đầy trời, không ít tướng sĩ cũng nhịn không được phải nheo mắt lại, thậm chí đưa tay cản cát vàng.

Trên chiến trường không hiểu sao có chút cổ quái.

Các tướng sĩ không biết chuyện gì xảy ra.

Bên trên tháp Thông Thiên của Hung Nô.

Nhóm người Hung Nô vương đang quan sát chiến cuộc.

Giọng Trấn Quốc Công, cũng truyền đến nơi này.

"Cố Cẩm Niên thật không hổ là tiên nhân thi đàn, lời bài thơ này thực sự xuất sắc, nếu bàn về thơ, người trong thiên hạ cũng không thể so sánh với Cố Cẩm Niên này thật."

"Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp, Bất phá Vương Đình chung bất hoàn. Câu thơ này đủ để vượt qua mọi lời hùng tráng làm tăng sĩ khí đấy."

Sứ thần Đại Kim và sứ thần Phù La nhịn không được mở miệng khen ngợi.

Bọn họ đều là người đọc sách, tự nhiên có thể hiểu bài thơ này của Cố Cẩm Niên xuất sắc như thế nào.

Nhưng những lời nói kiểu này lọt vào trong tai Hung Nô vương lại có vẻ vô cùng chói tai.

"Một bài thơ mà thôi."

"Cho dù có thể đề cao sĩ khí, thì có thể thế nào?"

"Hành binh tác chiến là cần nhìn vào tướng sĩ hung mãnh thế nào, chứ không phải dựa vào văn nhân há miệng."

"Cho dù sĩ khí bừng bừng, nhưng dưới vó thiết kỵ của bản vương, chẳng qua cũng chỉ như vậy."

Hung Nô vương nói .

Ông ta có vốn liếng này.

Lời vừa nói ra, hai vị sứ thần cũng nhận ra mình vừa nói sai vài lời, không khỏi ngượng ngùng cười trừ một tiếng, không tiếp tục tán dương nữa.

Chẳng qua, những gì Hung Nô vương nói cũng là lời nói thật.

Một bài thi từ thôi.

Vù vù vù.

Nhưng mà giữa chiến trường đột nhiệt nổi lên một trận tà phong, khiến cho cát vàng cuồn cuộn, hai quân đều bị chịu ảnh hưởng.

Mà lúc này là giữa trưa.

Ánh nắng mặt trời hừng hực, nhưng đột nhiên mây đen kéo đến cuồn cuộn, bao phủ trên bầu trời của chiến trường kinh khủng này.

Bên trong tháp Thông Thiên, có đại thần Hung Nô nhịn không được nhíu mày, đầy khó hiểu.

"Đây là có chuyện gì vậy?"

Khi giọng nói nghi hoặc của hắn ta vang lên, Trần Tùng cho một câu trả lời.

"Là dị tượng."

"Dị tượng của Nho đạo mà thôi."

"Bài thơ này của Cố Cẩm Niên, có thể là thiên cổ, dẫn tới dị tượng là rất bình thường, không cần quá lo lắng."

Trần Tùng nói rõ chuyện gì đang xảy ra, để đám người an tâm.

"Tên Cố Cẩm Niên này, cũng chỉ biết tạo ra chút dị tượng vậy thôi, trừ cái đó ra hắn ta còn có thể như thế nào?"

"Bây giờ, nếu trận đầu thắng, tất cả quốc vận trước đó của Nước Hung Nô ta bị tước đi đều sẽ được lấy về."

"Bản vương ngược lại cũng muốn xem xem, Cố Cẩm Niên còn có thể tước mất quốc vận hay không?"

Nói đến dị tượng, Hung Nô vương hơi tức giận.

Dù sao Nước Hung Nô cũng bị tước mất ba đạo quốc vận, chủ yếu vẫn bởi vì Cố Cẩm Niên.

"Cái dị tượng này có thể gia tăng sĩ khí một chút."

"Nhưng sĩ khí là thứ vô dụng, dũng mãnh mới là đứng đầu."

Chúng thần bàn luận sôi nổi.

Chẳng qua lúc mọi người ở đây đang nghị luận ầm ĩ, một giọng nói kinh ngạc chợt vang lên.

"Các ngươi nhìn kìa, bên trên bầu trời có thứ gì đó?"

Có người hô lên, chỉ vào khoảng trời phía trên chiến trường, có thêm một chút xíu ánh lửa.

Lập tức.

Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn lại.

Rất nhanh, vẻ kinh ngạc xuất hiện trong mắt bọn hắn.

Là đá lửa.

Tảng đá lửa khổng lồ hiện ra trên bầu trời, phảng phất như sắp giáng xuống.

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể có đá lửa rơi xuống?"

Có người thất thanh hô to, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

"Không cần lo lắng, là dị tượng."

"Đây chỉ là dị tượng thôi."

"Làm sao có thể xuất hiện đá lửa vô căn cứ vậy được?"

Giọng của Trần Tùng vang lên.

Hắn ta rất bình tĩnh, cho rằng đây chỉ là dị tượng.

Quả nhiên, nói ra lời này, đám người cũng thoáng yên tâm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận