Đại Hạ Văn Thánh

868 Khoa cử sắp đến; Thần khí công bộ; Bôi nhọ thanh danh ta; Thái phó của Thái tôn.(4)

Mặc dù hắn biết bổng lộc của quan viên Đại Hạ cực kỳ thấp, nhưng số bạc này hắn giữ còn có tác dụng.

Quả nhiên là đồ phá của!

"Cẩm Niên, nghe lời nói của ngươi này."

"Cái gì gọi là tham quan ô lại hả, đó đều quan viên tốt của Đại Hạ, ngươi không thể bởi vì người ta lấy bạc của ngươi, nên ngươi mang theo thành kiến được."

"Không đúng, cái gì gọi là bạc của ngươi, đây là bạc của triều đình, có quan hệ gì tới ngươi?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế ban đầu còn thấy hơi có lỗi một chút, nhưng đột nhiên, Vĩnh Thịnh Đại Đế nhớ ra.

Tuy nói bạc này là Cố Cẩm Niên kiếm về, nhưng suy cho cùng bạc vẫn là của vương triều Đại Hạ, là bạc của triều đình.

Từ lúc nào đã trở thành bạc của Cố Cẩm Niên ngươi rồi?

"Lão cữu, ngài chơi chiêu này đúng không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói không sai, nhưng hắn cũng là thần tử của vương triều Đại Hạ, cũng là vì tốt cho vương triều Đại Hạ.

Làm sao lại không phải là bạc của hắn?

"Ai da, Cẩm Niên này, ngươi hà tất phải như vậy, thế này đi, trẫm cấp cho ngươi, được không?"

"Ngươi thật là."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thấy hơi xấu hổ, quả thật năm vạn vạn lượng bạc này ông không cân nhắc đến phần của Cố Cẩm Niên.

Cho nên chỉ có thể qua loa đại khái vậy.

"Vẫn còn lại một vạn vạn lượng đâu?"

Cố Cẩm Niên tiếp tục truy hỏi.

"Cái này, một vạn vạn lượng bạc còn lại đã cầm đi cấp phát rồi, còn có năm ngàn vạn lượng thì tu sửa hoàng cung bao gồm một số đại điện, ngươi cũng không phải không biết, lão cữu của ngươi từ khi lên ngôi đến nay chưa từng tu sửa cung điện, hiện tại thật vất vả mới cầm được ít bạc."

"Tu sửa lại cung điện cũng là chuyện hợp tình hợp lý đúng không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế càng nói giọng càng nhỏ, trước đó còn ổn, hiện tại hoàn toàn là có lòng riêng.

"Lão cữu."

"Ta cuối cùng biết vì sao quốc khố trống rỗng như thế rồi, chính là vì các ngươi dùng bạc lung tung thế này đây."

"Khó trách quốc khố lại trống rỗng, lão Hà Ngôn đó nhìn qua ngó bộ khôn khéo lắm, kết quả không được chút tác dụng gì."

Cố Cẩm Niên buồn bực.

Cũng không phải không thể xài bạc, nhưng phải tùy vào tình huống, thời kì đặc biệt thế này, lấy năm vạn vạn lượng làm gì không làm, lại cứ phung phí hết như vậy.

"Cẩm Niên, ngươi nói vậy là không được đâu, ngươi không tự nhìn thử xem, tình huống trong cung này, còn có Hầu phủ của ngươi này, rồi bao gồm cả những chỗ này chỗ kia, ở đâu mà không cần xài bạc, ngươi không quản lý việc nhà nên không biết."

"Mười ba năm mới tu sửa hoàng cung một lần, trẫm làm còn chưa đủ à?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tránh không được phải giảo biện cho mình một chút.

Có điều cũng hợp tình hợp lý, họa ngoại xâm bên ngoài đã được giải quyết, còn chiếm được năm vạn vạn lượng bạc tiền bồi thường, vừa khéo cầm đi giải quyết một chút áp lực trong nội bộ.

Vấn đề bổng lộc của quan viên Lại bộ quả thật rất phiền phức, nếu Đại Hạ không tuyên chiến, bách quan nhất định sẽ làm loạn, bây giờ lấy ra hai vạn vạn lượng phụ cấp xuống dưới, ít nhất có thể hòa hoãn ba bốn năm.

Về phần đại điển Vĩnh Thịnh, cũng coi như có ý nghĩa, ít nhất rất có ý nghĩa đối với quốc gia.

Duy chỉ có chuyện tu sửa hoàng cung là có chút quá đáng.

Nhưng hoàng cung thật sự đã cũ, vương triều Đại Hạ bây giờ phát triển không ngừng, quốc vận hưng thịnh, tu sửa lại một chút vẫn có thể.

Có thể chấp nhận được.

Nhưng dùng bạc của hắn kiếm về để sửa hoàng cung, cái này Cố Cẩm Niên không chấp nhận được.

"Thôi được rồi, dù sao Bất Dạ Thành Đại Hạ mới là quan trọng nhất."

"Lão cữu, việc này ngài không thể lừa điệt nhi nữa."

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhiều, dù sao chỉ cần có thể khởi công, cái khác đều không đáng kể.

"Lời này của ngươi là sao hả? Trẫm lừa gạt ngươi lúc nào?"

"Cẩm Niên, có phải trẫm chiều ngươi quá rồi không, để ngươi làm càn?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi không vui.

"Được rồi, lão cữu, điệt nhi đi trước."

"Ngài có chuyện gì, cứ việc đi thư viện tìm điệt nhi."

Cố Cẩm Niên không muốn nói thêm, trực tiếp muốn rời khỏi điện Dưỡng Tâm.

"Được."

"Ngày mai vào cung sớm chút, đại điển sắc phong có rất nhiều việc, đến lúc đó đừng chậm trễ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cuối cùng cũng không trách gì Cố Cẩm Niên, cháu trai nhà mình, còn có thể nói gì đây.

"Đúng rồi, vẫn còn một chuyện."

Ngay sau đó, Vĩnh Thịnh Đại Đế kéo Cố Cẩm Niên lại, còn có chuyện muốn tìm Cố Cẩm Niên.

"Lão cữu, lại có chuyện gì?"

Cố Cẩm Niên hơi nghi ngờ.

"Ngày Tết Nguyên Tiêu là ngươi sắc phong hầu vị, trẫm nói hết lời vẫn phải làm bài thơ trợ hứng, trẫm không nghĩ ra được, ngươi nghĩ cho trẫm một bài đi, giữ lại đến ngày sắc phong dùng."

"Đừng nói nhiều, đây là trách nhiệm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, chuyện này ông rất coi trọng, nhất định phải giày vò Cố Cẩm Niên.

"Được."

"Bây giờ điệt nhi làm luôn cho ngài một bài, cũng đừng chờ thêm mấy ngày làm gì."

Cố Cẩm Niên rất tùy ý, không phải là muốn giả vờ tài giỏi sao? Được thôi, nể tình ngài là lão cữu của ta, hiện tại ta làm luôn.

"Hiện tại?"

"Được."

"Trẫm lấy bút mực tới cho ngươi."

Nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hăng hái, nhưng vừa mới chuẩn bị đi lấy bút, ngay lúc đó chợt dừng chân.

Nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

"Đừng viết ra, trực tiếp đọc lên là được, đợi chút nữa viết ra lại có dị tượng."

"Đọc luôn là được."

"Sau này ngươi tuyệt đối đừng nói là ngươi viết đấy."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận