Đại Hạ Văn Thánh

Chương 162 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (6)

Hắn thay đổi biểu cảm rồi nói tiếp.

"Cữu cữu."

"Tiên sinh."

"Kỳ thật mưu kế này thập phần đơn giản, nhưng cũng thập phần không đơn giản.

"Trọng điểm nằm ở chỗ, lấy thương tấn công thương, lấy lòng người mưu tính lòng người."

"Trước mắt, vấn đề lớn nhất của Giang Ninh quận chính là lương thảo vận chuyển chậm trễ. Mà lương thảo trong phủ tiêu hao rất nhanh, chỉ sợ sẽ sinh dân biến.

Mà bây giờ, cữu cữu người chỉ cần ra một mật lệnh, để quan huyện Giang Ninh quận công khai cho phép mễ thương*tăng giá."

*mễ thương: thương nhân buôn gạo

"Thậm chí để quan huyện Giang Ninh quận tự mình tham dự trong đó, dung túng mễ thương ở quận Giang Ninh làm ác.

Tốt nhất là khiến giá gạo bán với giá trên trời, một thạch gạo bán giá mấy trăm lượng bạc trắng, lại sắp xếp một số người giành mua trắng trợn.”

* 1 thạch gạo: 150 kilôgram/ một người dùng trong 1 năm

"Bất kể bọn họ bán giá cao bao nhiêu, triều đình đều mua, gạo mua được thì trộn với sỏi đá, lại bán cho người của mình, tạo nên cảnh tượng đại họa ập lên đầu, vàng bạc hạ giá."

"Đến lúc này, dám hỏi một tiếng bách tính xung quanh phủ huyện sẽ làm như thế nào đây?"

Cố Cẩm Niên trình bày rõ ràng sách lược của mình.

Đồng thời đặt câu hỏi.

“Một thạch gạo, bán mấy trăm ngân lượng hơn nữa còn trộn sỏi cát, là vô giá trên thị trường.

Chỉ sợ bách tính chung quanh sẽ lũ lượt kéo đến, một vài cửa hàng buôn gạo cũng sẽ thừa này vơ vét của cải, mặc kệ thiên tân vạn khổ, chạy đến Giang Ninh quận."

Tô Văn Cảnh lên tiếng, đây là ông suy đoán theo bản năng.

"Tiên sinh nói không sai. Con đường chính ở Giang Ninh quận đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn hơn bốn trăm con đường mòn (nhỏ), dù bốn phương tám hướng đều có người gặp nạn, nhưng phần lớn vẫn là khu vực phía Tây Bắc phủ Giang Ninh, các khu vực còn lại cũng không đáng ngại."

"Một thạch gạo, bình thường giá chỉ sáu lượng, nếu gặp bội thu còn phải hạ giá."

"Nhưng một khi là tăng lên đến hai ba trăm lượng, đây chính là lãi gấp năm mươi lần, đến lúc đó những vùng phụ cận, trong vòng bán kính năm trăm dặm, nhỏ như nông dân bách tính, lớn đến mễ thương ở các nơi, chỉ sợ đều muốn chen chúc tới."

"Thừa dịp này phát tài."

"Chỉ cần lương thực được vận chuyển đến, thời khắc mấu chốt, nghiêm khắc tra xét việc bán gạo giá cao, thẳng tay trừng trị, lại để cho quan phủ phát thóc."

"Chưa đến mười ngày. .Chỉ cần ba ngày, tất cả những lái buôn rời quê đến bán gạo đều sẽ bị hoang mang, đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng."

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói.

Mô tả kế hoạch tỉ mỉ.

Ngay cả Cố Ninh Nhai cũng nghe hiểu một phần chỉ là phần lớn vẫn không hiểu hết.

"Những người bán gạo bên ngoài đến, bọn họ hoang mang cái gì?"

Cố Ninh Nhai nhịn không được mở miệng hỏi, ông ta thật sự không hiểu mà.

"."

Phút chốc, Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng tức giận mắng mỏ mấy câu rồi sau đó mới giải thích nói.

“Vận chuyển thóc gạo, tuy có quan sai bảo vệ, nhưng không chịu nổi xa xứ rời xa quê hương, vốn chỉ muốn kiếm một khoản tiền, nhưng để lỡ thời gian, đó là nhiều mất một ngày. Còn như một vài mễ thương đến trước, là bởi vì giá cao mà đến, nhưng nếu quan phủ địa phương tra xét nghiêm ngặt, đồng thời mở kho phát thóc, bách tính trong mấy ngày ngắn ngủi sẽ không thiếu lương thực, chi phí vận lương của bọn họ liền phải tăng lên nhiều."

"Đến lúc đó, mễ thương ở địa phương kéo dài được, nhưng bọn họ kéo dài không nổi, tự nhiên sẽ có người bán với giá bình thường, thậm chí dẫn phát tới khủng hoảng giá cả, để sớm hồi hương, thà rằng lỗ chút ngân lượng, cũng không dám trì hoãn thêm

"Vì vậy, thứ nhất mễ thương ở trong phủ, sẽ theo đó mà lo lắng, cửa hàng lớn còn tốt, một vài cửa hàng nhỏ căn bản không dám kéo dài."

"Như vậy, ước chừng có thể trì hoãn thêm nửa tháng, đến lúc đó mười ba chiếc thuyền rồng của trẫm vận lương tới, lại thêm đại quân hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể vận chuyển thêm vài xe lương, có thể tạo nên cảnh tượng lương thực dồi dào rồi."

"Thực sự không được, thì bảo người chuẩn bị một vạn bao cát đá, chở vào trong phủ thành, ổn định dân tâm, khiến thương nhân khủng hoảng.

"Bởi vậy, tất cả mễ thương sẽ đứng ngồi không yên, không dám tiếp tục tích trữ gạo, mùa thu hoạch sắp đến, nếu dám trữ lương, gạo mới gạo cũ, giá lại chênh lệch đến mấy thành."

"Tuyệt."

"Quá tuyệt diệu."

Vĩnh Thịnh Đại Đế càng nói càng kích động, thậm chí bản thân nghĩ ra càng nhiều chủ ý tốt.

Hoàng đế không hổ là Hoàng đế, năng lực suy một ra ba quá mạnh.

"Cữu cữu anh minh."

Cố Cẩm Niên cất giọng tán thưởng.

Mà Cố Ninh Nhai lúc này cũng hoàn toàn minh bạch.

Cái kế này thật sự ngoan độc mà.

Lấy lòng người đánh lòng người.

Triều đình chỉ cần phối hợp diễn một tuồng kịch, là có thể giải quyết trận tai hoạ này rồi.

Thảo nào vị hoàng đế này lại đích thân tới đây.

Đại chất tử của mình, đúng là một thiên tài mà.

Có tư thế oai hùng thời thiếu niên của mình đấy.

"Nhưng, có ba điểm vẫn cần chú trọng."

Khen thì khen, nhưng có mấy chi tiết nhất định phải nhớ kỹ, nếu không chính là phiền toái lớn.

"Con nói đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế trưng cầu ý kiến, dáng vẻ hoàn toàn rửa tai lắng nghe.

"Một, mưu kế chia làm ba bước, từng bước để quan huyện của Giang Ninh quận đi làm, tuyệt đối không được để lộ sớm, không phải ngoại sanh không tin quan huyện Giang Ninh, mà cẩn thận là trên hết."

Cố Cẩm Niên mở miệng, đây là điểm thứ nhất.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cùng Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu, đồng thời trong lòng càng chấn động về Cố Cẩm Niên.

Thử nghĩ mà xem, Cố Cẩm Niên mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, nhưng lại có tâm tư như thế, tuy rằng Cố Cẩm Niên không nói thì bọn họ cũng biết, nhưng Cố Cẩm Niên nói ra, đại biểu lòng dạ hắn cực sâu.

"Thứ hai, quan sai nhất định phải bảo vệ tốt những mễ thương đến từ bên ngoài này, kiên quyết không thể xảy ra hành động cướp bóc, nhưng phải an bài người của chúng ta theo dõi bọn họ, để bọn họ sợ hãi nhưng không nên ép họ rời đi.

Đây là điểm thứ hai.

Dù những người xứ khác tới đấy là vì bị lợi ích làm đầu óc choáng váng, nhưng nếu họ bị cướp thì sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu, cái này xác thực là trọng điểm, không thể để mất lương thực vào thời điểm quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận