Đại Hạ Văn Thánh

1419 Tâm học hiển thế, đại thế giáng lâm, vì người đời sau, mở ra Thánh đường huy hoàng.(3)

"Ngươi quá cố chấp."

"Cũng quá ngang ngược."

"Rõ ràng là bọn họ không đúng, ngươi lại đẩy cừu hận chuyển đến trên người chúng ta, Cố công, ngươi xứng là Thiên Địa Đại Nho sao?"

Trường Vân Thiên hơi nóng nảy, hắn ta lên tiếng, thậm chí đã bắt đầu giận dữ mắng mỏ Cố Cẩm Niên.

"Xứng hay không xứng, đợi lát nữa sẽ lập tức biết được."

Cố Cẩm Niên lạnh nhạt lên tiếng, nhưng trong lòng hắn đã nổi lên sát ý.

Tên Trường Vân Thiên này, còn có Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn, rốt cuộc là lai lịch thế nào, Cố Cẩm Niên không biết, nhưng tất cả hành động của ba người này, cực kỳ ác liệt, so với kẻ địch hắn gặp lúc trước càng ác liệt hơn.

Những kẻ địch gặp phải trước đây, ít nhất vẫn là chân ướt chân ráo, còn ba người này lại giở thủ đoạn hiểm ác, nói câu khó nghe, chỉ một chút sơ sẩy, bản thân rất có khả năng sẽ bị bọn họ làm hỏng thanh danh.

Thanh danh này nếu như bị bôi bẩn, đó chính là phiền phức ngập trời.

"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành."

"Cố công, ba người chúng ta vô cùng kính trọng các hạ, cũng bởi vì Cố công vì sinh dân lập mệnh, vì dân chúng giải oan, nhưng chưa từng nghĩ đến, Cố công lại làm như vậy."

"Nếu như thế, vậy thì ngọc vỡ đá tan."

Trường Vân Thiên gầm thét.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đồng thời truyền âm cho hai người.

"Tự vẫn đi."

"Cố Cẩm Niên đã nổi lên sát tâm, nếu như bị hắn vấn tâm thành công, kết cục sẽ càng thảm hại hơn, muốn sống không được, muốn chết không xong."

"Trong phủ Đại Đạo có đèn trường sinh của chúng ta, chờ đến thiên mệnh giáng lâm, chúng ta vẫn còn có cơ hội sống lại."

Trường Vân Thiên truyền âm cho hai người.

Lúc này, vẻ mặt Lý Nhược Du cùng Lục Thành Ngôn vô cùng xấu, bọn họ không nghĩ tới, chỉ một chuyện như vậy sẽ nháo đến mức hai người bọn họ bị giết.

Chuyện này vượt qua dự đoán của hai người, nhưng Trường Vân Thiên nói không sai, nếu như bị Cố Cẩm Niên giết chết, kết cục nhất định sẽ rất thảm.

Muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhưng bảo bọn họ bây giờ chọn tự tử, vẫn là khiến họ khó có thể tiếp nhận.

"Không nên do dự, nếu không, đợi lát nữa sẽ càng thê thảm hơn."

"Phủ Đại Đạo nhất định sẽ làm chúng ta sống lại."

"Phải tin tưởng phủ Đại Đạo."

Hắn ta nói chuyện, tỏ ra vô cùng quyết liệt.

Bởi vì đến lúc này, nếu như kéo dài thời gian thêm, nếu vấn tâm kết thúc, điều gì cũng mất hết.

"A!"

"Cố công, uổng công hai người chúng ta ủng hộ ngươi như thế, lại không nghĩ rằng sẽ đổi lấy kết quả này, chúng ta không phục, chúng ta cũng là Đại Nho, ngươi vấn tâm chúng ta, chính là đang chà đạp tôn nghiêm chúng ta."

"Chúng ta không thẹn với lương tâm, thế nhưng sẽ không để cho ngươi chà đạp tôn nghiêm ba người chúng ta như thế."

Lý Nhược Du cùng Lục Thành Ngôn cắn răng một cái, dưới sự hối thúc không ngừng của Trường Vân Thiên, hai người hít sâu một hơi, cuối cùng cắn răng, trực tiếp lựa chọn tự vẫn.

Phực phực phực.

Gân mạch của họ đứt thành từng khúc, ánh mắt lộ ra hung quang, khiến người ta cảm giác họ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Mọi người ở xung quanh nhìn thấy một màn này, trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì.

Muốn nói Cố Cẩm Niên sai, nhưng vấn tâm cũng không có sai lầm lớn gì.

Nhưng muốn nói Cố Cẩm Niên không sai, đang êm đẹp lại vấn tâm, thân là Đại Nho, không phục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hai người mất mạng.

Máu tươi từ trong miệng chảy ra, đứng tại chỗ, nhìn trừng trừng vào Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt là không phục, tràn đầy không phục.

"Thước Thánh, không có uy lực vấn tâm."

Nhưng mà, ngay một khắc này, giọng Cố Cẩm Niên vang lên, hắn nhìn qua hai người, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Thà chết chứ không chịu khuất phục, Cố Cẩm Niên tin có loại người này.

Nhưng vấn đề là, chẳng qua chỉ vấn tâm lại thà chết không chịu khuất phục, kiểu này sẽ chỉ làm Cố Cẩm Niên cho rằng, hai người thuần túy là đang sợ hãi.

Nếu như thật sự bị lăng nhục và bị vu cáo hãm hại, họ sẽ hận không thể lập tức vấn tâm để tự chứng minh.

Nhưng hai người không chọn con đường ấy, hơn nữa còn cứng rắn đến cùng, đây không phải là đang sợ hãi sao?

Nghe thấy lời nói của Cố Cẩm Niên, hai người Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn trợn to hai mắt, chết cũng không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại đặt bẫy bọn họ.

Buộc bọn họ tự vẫn.

"Trường Vân sư huynh."

"Sư huynh."

Hai người vẫn còn sót lại một hơi thở, nhìn qua Trường Vân Thiên, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, và cả phẫn nộ.

Bởi vì Trường Vân Thiên không tự vận, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn theo hai người bọn họ.

"Hai vị sư đệ."

"Sư huynh sẽ báo thù cho các ngươi."

"Các ngươi yên tâm."

Cảm nhận được ánh mắt hai người, Trường Vân Thiên tỏ vẻ đau lòng, sau đó nổi giận hét lên, nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Niên, nhưng xung quanh hắn ta phóng ra tài hoa, trực tiếp rút lui mấy trăm bước, tế ra một cái thuyền rồng.

Hai người vẫn chưa tắt thở hoàn toàn, nhìn thấy Trường Vân Thiên thế này, hai người dù ngu hơn cũng biết, vị sư huynh đây đã phản bội họ.

Chuyện này thật đúng là tuyệt.

Nói vứt bỏ liền vứt bỏ, một chút xíu lưu luyến cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận